Cổng công trường, Diệp Lân trở về vọng gác dọn dẹp đồ đạc của mình trong phòng bảo vệ.
Dương Cường đứng bên mặt ủ mày chau nói: “Hazzz, Diệp Lân tôi thấy cậu có hơi kích động rồi. Công trường này không tính là to, nhưng Từ Đông đó quen thân với rất nhiều quản đốc, chúng ta làm mích lòng hắn ta, sợ sau này khó sống ở thành phố này. Hơn nữa tiền lương của chúng ta chắc hắn bùng rồi. An An nhà tôi đang đợi tiền hoá trị, cậu cũng phải đưa tiền sinh hoạt cho mẹ vợ, nếu Không mang tiền về họ lại không để yên cho cậu đâu.”
Diệp Lân thở dài: “Tôi với Lâm Vân Nguyệt ly hôn rồi.”
“Hả?” Dương Cường ngây người: “Ly hôn?”
Diệp Lân cười khổ nhấc một túi đồ: “Ừ. Chính xác thì tôi bị đuổi. Sáng nay mới ký đơn ly hôn, đồ của tôi bị họ đóng gói quẳng hết ra ngoài.”
“Chuyện này…” Dương Cường cười gượng: “Hồi đó tôi bảo cậu thêm tên vào nhà đất cậu còn không nghe…”
“Thôi vậy, tôi lo cho thân mình đã. Mai An An phải đi hoá trị…” Dương Cường lại nẫu ruột, nhìn Diệp Lân: “Cậu bị đuổi cũng không có chỗ ngủ nhỉ, qua nhà tôi ở tạm mấy hôm đi!”
Diệp Lân ấm lòng.
Tận lúc này Dương Cường vẫn không hề trách Diệp Lân, cũng không vì không lấy được tiền mà lật mặt với Diệp Lân. Đã vậy còn muốn cho mình ở nhờ!
Xứng đáng làm bạn với người này.
Diệp Lân cười tự tin: “Cậu yên tâm, không đến năm phút nữa Từ Đông sẽ quay lại, cầu được đưa tiền cho chúng ta.”
Dương Cường bĩu môi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-te-chien-than/245057/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.