Phương Tĩnh Nghiêu lục tung cả thành phố, thậm chí ngoại ô và các thị trấn nhỏ gần đó cũng đã tìm qua, nhưng vẫn không có một chút tin tức của Phương Tùng. Cuối cùng, lại tìm thấy cậu ta trong tầng hầm đỗ xe của chung cư. Phương Tĩnh Nghiêu cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân cũng phải chịu thua con sói này, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thì ra là trốn ở đây. Lúc đó Phương Tùng ăn mặc như vậy, trốn trong góc, nhưng không ai nhìn thấy cậu. Cũng coi như thông minh, còn biết vác theo balo đựng bình nước, bánh mì, đồ ăn vặt,…. trong nhà đều đem đi hết, không để mình bị đói. Phương Tĩnh Nghiêu không ăn mấy thứ này, không kiểm tra tủ đựng đồ ăn vặt, nên không phát hiện. Lúc ấy sói bị sốt, gương mặt nhợt nhạt, trông rất yếu ớt. Nhìn thấy hắn liền muốn bỏ chạy, lại bị hắn dọa. “Dám chạy thì đừng quay về nữa.” Dù sói có đổ bệnh thì hắn vẫn không thể đuổi kịp nó. Một câu nói ra, lập tức có tác dụng. Dắt con sói vào xe, sau khi mở đèn xe ngắm nghía cho thật kỹ, Phương Tĩnh Nghiêu cũng không mắng nổi nữa. Quay người mở balo của cậu ra, rồi vuốt nhẹ tai sói: “Gần bốn ngày, em chỉ ăn mấy thứ này?” Phương Tùng đảo mắt một vòng, liếc nhìn anh rồi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ em còn phải ăn đồ ăn của chó…” Phương Tĩnh Nghiêu: “…” Phương Tĩnh Nghiêu hít sâu hai lần, nhắm mắt lại, mở máy phát nhạc, chọn một bài nhạc nhẹ nhàng để bình tĩnh lại. “Tại sao lại chạy?” “Em biến thành thế này, anh không sợ sao?” Phương Tĩnh Nghiêu cười, nhéo nhéo lỗ tai cậu rồi vỗ vai cậu: “Em đang nói gì đấy, bây giờ em trông đáng sợ chỗ nào?” Phương Tùng sững sờ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, nhíu mày hỏi: “Anh không thấy em… rất xấu xí sao?” Phương Tĩnh Nghiêu đáp: “Chứ em nghĩ trước đây mình trông đẹp trai lắm à.” Phương Tùng trừng to mắt: “Trong mắt anh, trừ mấy người mẫu kia, thì ai cũng xấu xí mà.” Phương Tĩnh Nghiêu: “…” Phương Tĩnh Nghiêu mở nhạc lớn hơn một chút. Nhạc chạy đến bài The 5th Melody Of The Night, thật không may, càng nghe càng thấy buồn, cảm xúc của sói càng bất thường. Phương Tĩnh Nghiêu vội vàng tắt nhạc. “Cái dạng này, không biến về được à?” “Không biết.” Phương Tùng nói: “Có lẽ lúc khỏe lại sẽ biến được. Em định khi nào biến về như cũ rồi mới về tìm anh, anh có đọc được bức thư không? Không có tìm người khác làm chứ?” Phương Tĩnh Nghiêu xem như cậu đang nói nhảm, lại hỏi: “Sao lại biến thành dạng này?” Phương Tùng kể rõ đầu đuôi ngọn ngành. Người giúp việc đã nghe theo lời khuyên của trợ lý, gọi điện thoại cho Phương Tĩnh Duy, dù sao trong giờ làm việc của mình mà chó cưng của chủ nhà bệnh thành thế này, nếu xảy ra chuyện gì cũng khó mà ăn nói lắm. Nhưng điện thoại Phương Tĩnh Duy luôn báo bận, đến giờ ra về thì cô liền đi, nghĩ bụng Phương Tĩnh Nghiêu cũng sắp tan tầm rồi. Không ngờ vợ Phương Tĩnh Duy xảy ra chuyện, nên hắn không về kịp. Phương Tĩnh Nghiêu không nói gì, sờ trán cậu nói: “Kiểm tra cơ thể trước, em ngủ một chút đi, anh đi gọi điện thoại.” Sau đó là đến nhà Phương Tĩnh Duy. Lúc rời khỏi nhà Phương Tĩnh Duy, trên đường về mưa rơi không ngớt. Giao thông gần như tê liệt, từng dòng xe cộ uốn lượn, kéo dài như đến tận chân trời. Phương Tùng đã uống thuốc hạ sốt, dường như thấy khỏe hơn một chút, tự mở nhạc trong xe, dùng móng tay nhọn chọt chọt đổi bài, tìm bài hát để nghe. Phương Tĩnh Nghiêu đã dạy cậu một lần, từ đó về sau lần nào lên xe cậu cũng mở, cậu rất thích nghe nhạc. Bấm next liên tục mười bài, Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Không nghe thì tắt.” Phương Tùng chê: “Nghe không hay.” Phương Tĩnh Nghiêu mặc cậu. Lại next 7-8 bài nữa, cuối cùng dừng lại, là nhạc của Linkin Park. Trời đổ mưa lớn hơn, hạt mưa gõ vào cửa kính, xe cứ chậm rì rì tiến lên hai bước. Tiếng nhạc trong xe hơi lớn, tiếng mưa gõ vào cửa sổ nghe không rõ lắm, Phương Tùng rung đùi đắc ý, đầu lắc lư ngâm nga bài hát. “Across this new divide Vượt qua ranh giới này There was nothing inside Lòng tôi chẳng còn gì But memories left abandoned Ngoài những kí ức bị bỏ lại There was nowhere to hide Không còn nơi nào để ẩn mình The ashes fell like snow Tro tàn rơi xuống như bông tuyết And the ground caved in between where we were standing Và mặt đất sụp đổ là nơi ngăn cách giữa đôi ta And your voice was all I heard Những gì tôi còn có thể nghe thấy, chỉ còn là giọng nói của em That I get what I deserve. Rằng đó là những gì tôi xứng đáng nhận lấy.” Phát âm của cậu tròn vành rõ chữ, lần đầu Phương Tĩnh Nghiêu nghe cậu hát tiếng Anh cũng ngạc nhiên như vậy. Trình độ tiếng Anh của con sói này rất tốt. Còn trộm nghĩ cậu là người sói châu Âu, nhưng mà khẩu âm châu Á lại cực kỳ chuẩn, mặt mũi cũng giống người châu Á. Đúng là sản phẩm của Trung Quốc rồi. Nhưng nếu Phương Tùng thi CET, thì người sói này chắc cũng qua CET-4 và CET-6 [1]. Phương Tĩnh Nghiêu hỏi: “Sao lúc trước lại giả bệnh?” Nếu không phải từng có một lần như vậy, thì lần này anh đã không sơ ý đến thế. Phương Tùng hắng giọng hỏi lại: “Hả?” Tiếng nhạc lớn quá. Phương Tĩnh Nghiêu hét to hơn một chút: “Tại sao lần trước lại giả bệnh?” Phương Tùng lớn tiếng đáp: “À… Sợ anh đuổi em đi.” Phương Tĩnh Nghiêu hỏi: “Đuổi em đi?” Sao lại là câu này. Phương Tùng hét: “Không phải anh từng nói rồi à? Đến lúc em…” Phương Tĩnh Nghiêu tắt nhac, mọi thứ yên ắng trở lại, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường, lúc nãy đúng là như hai thằng điên mà. “Nói lại lần nữa, anh nghe không rõ.” Hắn nói. Phương Tùng: “Hồi trước anh nói, vì em không khỏe, nên có thể ở lại, đến khi sức khỏe tốt lên rồi thì đi đi.” Phương Tĩnh Nghiêu nhíu mày: “Anh nói lúc nào?” Phương Tùng trừng mắt: “Lần đầu tiên em hóa thành người, anh đã nói vậy.” Phương Tĩnh Nghiêu không nhớ nổi. Ánh mắt Phương Tùng đầy trách móc: “Lúc anh nói cơ thể em săn chắc hơn rồi, không phải ý là em nên đi đi à.” Phương Tĩnh Nghiêu: “…” Phương Tùng: “Anh vẫn không chịu thừa nhận hả?” Phương Tĩnh Nghiêu định nói anh không nhớ nổi, một câu nói bâng quơ lại tạo thành một rắc rối lớn như vậy. Hai người không nói gì nữa, hơn nửa tiếng sau giao thông mới bắt đầu thông suốt. Phương Tĩnh Nghiêu lái xe, Phương Tùng lại nghe nhạc, suốt đường về không nói thêm gì. Ba ngày qua phòng bếp không ai đụng đến, trên ghế sofa có trải đệm, điều hòa không bật. Phương Tùng nhìn thấy, quay đầu lại hỏi: “Mấy ngày nay anh ngủ trên sofa sao?” Phương Tĩnh Nghiêu để chìa khóa xe lên bàn trà phòng khách, cởi áo khoác treo lên, chuẩn bị đi tắm. Anh quần quật suốt mấy ngày nay, mắt cũng hiện quầng thâm. Phương Tùng im lặng vài giây, lại nói: “Anh luôn đi tìm em phải không?” Phương Tĩnh Nghiêu nhẹ nhàng gật đầu, quay lại kéo mũ trùm hoodie của cậu xuống, vuốt lỗ tai sói, bỗng nhiên nói: “Lần này là anh sai rồi.” Phương Tùng sững sờ, rồi cười rộ lên, thiếu điều chạm đến mang tai: “Anh đang xin lỗi em à?” Phương Tĩnh Nghiêu vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Anh đi tắm trước. Em còn sốt, lau người là được. Xong thì đi nghỉ ngơi đi, tối anh gọi dậy ăn cơm.” Phương Tùng gật đầu cười, giương móng sói, cẩn thận ôm lấy eo Phương Tĩnh Nghiêu, hôn nhẹ lên mặt hắn. Phương Tĩnh Nghiêu không tránh né, cũng cười: “Hay là em theo vào, anh giúp em lau người?” Phương Tùng giật mình. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phương Tĩnh Nghiêu, không thể tin nổi. Phương Tĩnh Nghiêu đợi một hồi, tưởng là sói nhà mình ngu người rồi, vậy mà Phương Tùng lại lắc đầu. Lần này đến lượt Phương Tĩnh Nghiêu giật mình. Lúc trước là con sói này trăm phương ngàn kế muốn chấm mút hắn, bây giờ sao lại làm ra vẻ lạt mềm buộc chặt thế này. Phương Tùng nói: “Tĩnh Nghiêu, anh tắm ở phòng ngoài đi, phòng đó có bồn tắm to, ngâm bồn rất thoải mái. Em vào phòng tắm trong phòng anh tắm.” Phương Tĩnh Nghiêu nhíu mày một lúc, đôi mắt chợt lóe lên, hắn nắm lấy bàn tay đầy lông sói của cậu kéo vào phòng tắm ở tầng trệt. Sói không nói năng gì, cũng không vùng vẫy, đi theo hắn bước vào phòng tắm, đứng yên đó. Phương Tĩnh Nghiêu bắt đầu cởi quần cậu. Lần này thì Phương Tùng biết chuyện gì đang xảy ra, vội túm lưng quần muốn chạy. Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Dám chạy thì đừng nghĩ đến chuyện làm tình với anh nữa.” Phương Tùng bất động, chết lặng nhìn Phương Tĩnh Nghiêu. Phương Tĩnh Nghiêu kéo tay cậu ra, cầm cả lưng quần thể thao lẫn quần lót đều cởi ra. Lúc này thì đến lượt Phương Tĩnh Nghiêu bất động. Phương Tùng thấy hắn tròn mắt, đành nhếch miệng, cam chịu nói: “Trym nhỏ không biến về như cũ được, anh vẫn để em đâm mông anh sao?” Trong phòng tắm yên tĩnh. Phương Tùng nhìn Phương Tĩnh Nghiêu một hồi, đôi mắt càng ngày càng tối dần, rồi chợt đỏ lên, dữ dội điên cuồng. Bỗng nhiên, Phương Tĩnh Nghiêu bật cười. Sau đó hắn giơ tay, sờ vào vật nằm dưới bụng của Phương Tùng. “Đáng yêu vậy sao.” ___ [1] Đoạn này mình edit dùng từ hơi khác bản gốc một chút, vì mình muốn diễn đạt cụ thể hơn, nhưng ý nghĩa thì vẫn giữ nguyên. CET (viết tắt của College English Test) là kỳ thi tiếng Anh tiêu chuẩn lớn nhất của Trung Quốc. Gồm hai cấp độ từ thấp đến cao lần lượt là CET-4 và CET-6. Nói dễ hiểu thì ở VN người ta chủ yếu thi IELTS thì ở TQ họ thi CET. Bắt buộc phải có bằng CET mới được xét tốt nghiệp đại học. .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]