"Nếu tôi ngã xuống đây thì..." cậu ta nhìn xuống phía dưới rồi nhìn lên tôi, định nói tiếp bỗng tôi cắt ngang lời cậu ta "khâu miệng cậu giờ, cấm nói lung tung, cậu sẽ không ngã...".
"...Thì hãy sống tốt!" nói đoạn cậu ta thả tay tôi ra, mắt híp lại như đang cười.
Thấy vậy tôi phản xạ cực nhanh lại giữ tay cậu ta thật chặt, cùng đó tôi trượt gần như nửa người xuống, hai chân kẹp chặt thành bàn của cái bàn khi nãy. Tốc độ trượt của nó do khối lượng của hai cơ thể đang dần nhanh lên. Những lát nền xi măng bị nứt nẻ thấm nhuộm máu của tôi, máu ra do bị chà xát thật mạnh. Đau nhưng tôi lại chẳng thấy đau bởi người đang lơ lửng kia làm tôi đau hơn nhiều.
Thấy tôi giữ được tay cậu ta, cậu ta liền quát "muốn chết sao?".
"Cậu phải sống, cậu mà chết thì tôi nào sống được, làm ơn..." tôi cầu xin cậu ta như một đứa trẻ cầu cứu khi sắp bị phạt đánh.
"Cậu...".
"Cố lên"
"Tôi muốn biết câu trả lời..."
"Câu trả lời gì?".
"... Cậu làm người yêu tôi nhé?"
"..."
"Nếu không có chết tôi cũng không nhắm mắt mất!"
"Được, tôi đồng ý..."
"Cậu nói to lên, tôi không nghe rõ!".
"Tôi đồng ý làm người yêu của cậu" tôi hét lớn.
"Ừ... phải như thế chứ!" cậu ta mỉm cười mãn nguyện.
Bỗng mắt tô đau rát, vì thấy cậu ta chầm chậm rơi xuống, miệng vẫn mỉm cười. Tay như muốn chạm vào khuân mặt của tôi. Chỉ tiếc... không chạm tới...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quen-han-thu/3202506/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.