Vì chuyện này tôi cố gắng tới được nơi đây, cũng vì chuyện này đã biết sẽ rất nguy hiểm trong khi cái chân bất tiện nhưng tôi vẫn lê mình đi cho bằng được.
Qua khe cửa tôi còn thấy Tiến đang bị trói hai cánh tay lại đằng sau lưng, Giang thì ngồi phịch xuống nền đất tay cũng bị trói lại, trông hai người có vẻ hợp tác không làm loạn.
"Cậu ta vô can, tha cho cậu ta! Nếu không..." Giang chầm chậm lên tiếng, nhìn tên thanh niên kẻ có vẻ cầm đầu cả đám bằng ánh mắt lạnh.
"Thái độ gì đây? Lấy gì để uy hiếp tao?" hắn ta cười nhạt đá mạnh vào ngực Giang làm cậu rên lên đau đớn.
Tôi thấy tình hình không ổn, tính liều mình xông vào nhưng rồi cái chân đau nhức nhắc nhở tôi giờ mày là người vô dụng. Thấy tôi vậy Hải bò đưa một ngón tay lên môi như nhắc nhở tôi im lặng chút cũng như đừng làm liều.
Nặng nề gật đầu tôi không dám đưa mắt vào đó nữa, thấy tôi ổn định được chút Hải bò lấy tay chỉ vào tôi rồi chỉ xuống đất, nhìn vậy là đủ hiểu, ý nó là tôi phải ngồi ở đây không được đi, sau đó nó quay sang Long phẩy hai tay ra hai bên, hóa ra vậy có nghĩa là mỗi người một bên cùng tập kích.
Trong căn nhà hoang lại vang lên tiếng nói "thằng mít đâu rồi?".
Sau giọng nói đó là giọng của Giang vang lên "nó sao? Tụi mày sẽ chẳng biết được!" cậu nhếch mép cười quay mặt đi như khinh thường chúng.
Tên thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quen-han-thu/3202494/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.