Cái đuôi lông xù run bần bật giữa không trung, mỗi sợi lông đều dựng đứng lên như pháo hoa.
Phù Minh mím chặt môi, muốn khống chế phản ứng ngày càng kỳ lạ của mình.
Nhưng dù sao hắn cũng là một con sói yêu đã sống hơn ba mươi năm, thân thể lại luôn cường tráng như thép, đột nhiên bị vật hiến tế sờ đuôi một cái, sao có thể khống chế được chứ?
"Phù Minh?"
Con sói trước mặt bỗng nhiên cứng đờ, Tang Niệm Niệm lo lắng là vừa rồi mình đã đụng vào vết thương của hắn.
Nhưng Phù Minh rõ ràng không nhận ra ý tốt của nàng, hắn chỉ cảm thấy giọng nói của vợ nhỏ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, như một sợi lông vũ, khiến mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều căng cứng.
Cảm giác ngón tay mềm mại của nàng vuốt ve đuôi vẫn còn lưu lại rõ ràng trên cơ thể nhạy cảm của hắn, từng đợt ngứa ngáy khiến sói khó nhịn lan ra từ xương cụt, chạy dọc theo từng sợi lông đến tứ chi tê dại, rồi dồn xuống bụng dưới căng cứng...
Tang Niệm Niệm nhận ra điều gì đó: "...???"
Vì sự cố vừa rồi, nàng vẫn duy trì tư thế hai tay ôm cổ hắn, ngón chân miễn cưỡng chống trên vương tọa, phần lớn cơ thể nàng bị ép lơ lửng giữa không trung, muốn không bị ngã xuống chỉ có thể cố gắng dán sát vào Phù Minh hơn.
Nhưng càng cố gắng không để mình ngã xuống, nàng càng nhận ra sự thay đổi của Phù Minh, khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ.
Nàng, nàng chỉ là vô tình sờ phải đuôi của hắn mà thôi.
"Phù Minh, có phải ngươi—"
Phù Minh: "..."
Hắn tức giận bảo nàng đừng nhúc nhích, nhưng bên tai lại văng vẳng tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của chính mình.
Hơi thở nóng ẩm như sóng triều không ngừng nghỉ, phả vào cổ và sau tai Tang Niệm Niệm, khiến tai nàng ửng đỏ như ráng chiều.
Nàng không thể thừa nhận cũng không thể phủ nhận, chỉ có thể dịu giọng nói: "Ta không còn sức nữa."
Phù Minh lúc này mới chú ý đến tư thế kỳ quặc của hai người, hắn hừ lạnh một tiếng, bế Tang Niệm Niệm lên, đặt nàng ngồi ngay ngắn trên vương tọa của mình, sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Tang Niệm Niệm theo bản năng túm lấy đuôi hắn.
Phù Minh cứng đờ quay đầu lại, sắc mặt khó coi.
"...Xin lỗi."
Tang Niệm Niệm nắm đuôi hắn, nói lời xin lỗi rất miễn cưỡng: "Ta không ngờ đuôi ngươi lại nhạy cảm như vậy."
Phù Minh: "..."
Gân xanh trên trán hắn giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ ngươi biết rồi đấy."
"..."
Tang Niệm Niệm biết mình không nên được đằng chân lân đằng đầu, cứ nắm đuôi người ta không buông như vậy, nhưng đã lâu rồi nàng không nhìn thấy bộ dạng luống cuống chân thật này của Phù Minh, trong lòng lại dâng lên chút không nỡ.
Do dự hai giây, Tang Niệm Niệm vẫn lắc đầu: "Ta không thể buông ra, ta là vật hiến tế của ngươi, chải lông cho ngươi là nhiệm vụ của ta."
Cuối cùng nàng cũng tìm được một lý do, hai má hơi đỏ lên, cảm nhận xúc cảm của những sợi lông sói cứng đang cuộn tròn trong lòng bàn tay: "Lông đuôi của ngươi đã bị rối rồi, để ta giúp ngươi, được không?"
Từ lúc Tang Niệm Niệm nói câu đầu tiên, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phù Minh đã bắt đầu đỏ lên, đợi đến khi nàng nói là vật hiến tế của hắn, muốn giúp hắn chải lông đuôi, thì ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tang Niệm Niệm, muốn biết nàng có bao nhiêu phần nghiêm túc.
Tang Niệm Niệm lại xem đây là một thử thách của hắn đối với mình, nên nàng nhìn đôi tai đỏ bừng của hắn, do dự, chậm rãi đặt tay kia lên đuôi hắn.
Phù Minh mím môi, nghiêng người sang một bên, để nàng dễ dàng hành động.
Tang Niệm Niệm mỉm cười, cũng không dùng dụng cụ mà thằn lằn yêu đưa cho nàng, mà dùng tay mình, cố sức nâng cái đuôi to lớn rất nặng đối với nàng kia, dùng ngón tay thon dài mềm mại từng chút từng chút một chải vuốt những sợi lông thô ráp cứng rắn kia.
Phù Minh lại cao hơn trước một chút, lúc trước Tang Niệm Niệm đã phải ngẩng đầu nhìn hắn, bây giờ càng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng có lẽ là do yêu khế mà nàng chưa từng để ý kia, hoặc là cái đuôi đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay nàng lúc này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Phù Minh, phức tạp, nhớ nhung, xấu hổ... vui vẻ.
Chỉ là chải lông cho hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ sao?
Tang Niệm Niệm cảm nhận được cảm xúc truyền đến từ bóng tối, trái tim tràn đầy chua xót.
Nàng nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của một vật hiến tế, giúp hắn chải vuốt cái đuôi lộn xộn, nhưng hoàn toàn không nhận ra, sức lực của nàng quá nhỏ, đuôi của hắn quá lớn, nhẹ nhàng chải lông cho hắn như vậy, lúc đầu còn có thể coi là dịu dàng, càng chải về sau, càng giống như cố ý quyến rũ và vuốt ve.
Yêu Vương bệ hạ nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được nữa, dùng đuôi sói to lớn quấn chặt lấy eo thon của vợ nhỏ, nâng cả người nàng lên.
"?!!"
Tang Niệm Niệm giật nảy mình, một bàn tay nổi đầy gân xanh đã che đi mắt nàng.
Yêu Vương bệ hạ ánh mắt tối sầm lại, răng nanh sắc bén như muốn trút giận mà cắn lên đôi môi mềm mại nhạt màu của vợ nhỏ, rồi dùng đầu lưỡi nóng bỏng tách chúng ra.
Không khí đặc quánh, nóng đến mức sắp không thở nổi, bên tai Tang Niệm Niệm như có một trận mưa lớn, khói lửa và tia lửa nổ vang trong hơi thở ẩm ướt.
Phù Minh như muốn trả thù nụ hôn tàn nhẫn lúc chia tay, không chút lưu tình cắn nàng, răng nanh hắn sắc bén, đầu lưỡi thô ráp, vết sẹo trên môi dưới giống như hạt cát trên lớp lông vũ mềm mại, hút cạn không khí để nàng thở, lại quấn lấy đầu lưỡi bất lực của nàng, cho đến khi mắt nàng tràn ra nước mắt đáng thương, làm ướt lòng bàn tay khô ráo của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]