Mãi cho đến khi được tiên nhân đưa lên phi thuyền, đi đến Côn Lôn, trong tay Tang Niệm Niệm vẫn nắm chặt chiếc trâm hoa đào nhuốm m.á.u kia.
Tiên nhân áo xanh tóc bạc không hề bất mãn với việc nàng giữ lại di vật của yêu lang kia: "Duyên trần của ngươi đã dứt, sau này hãy tu hành tốt dưới chân núi."
Thân hình hắn tan biến trong sương mù, phi thuyền màu vàng hạ xuống, mấy nam nữ trẻ tuổi khoác tiên bào đáp xuống.
Hầu hết bọn họ đều có dáng người cao ráo, làn da trắng bệch, ngũ quan bị che khuất bởi một tầng sương mù mỏng như giấy, cho người ta cảm giác vừa quỷ dị vừa xinh đẹp.
"Tiểu sư muội." Vị tiên tử dẫn đầu kéo khóe miệng cười, cho dù cách một tầng sương mù, cũng có thể nhìn ra vẻ mặt cứng đờ của nàng ta.
Tang Niệm Niệm khẽ gật đầu, bị mọi người vây quanh ở giữa:
"Nghe nói sư muội năm nay vừa tròn hai mươi tuổi? Thật là trẻ, ta cũng không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi nữa."
"Không biết thiên phú của tiểu sư muội là gì, mấy người chúng ta đều giỏi võ, có lẽ không có gì để dạy muội."
"Nghe sư tôn nói, tơ tình của tiểu sư muội nhiều hơn chúng ta, là vì người thân rất yêu thương muội sao?"
Nghe những câu hỏi kỳ quái này, Tang Niệm Niệm lựa lời đáp, cũng từ những câu nói lắt nhắt của các sư huynh sư tỷ, biết được hình thức cuộc sống sau này của nàng.
Mỗi đệ tử được tiên nhân đưa lên Côn Lôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/3747399/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.