🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mãi cho đến khi được tiên nhân đưa lên phi thuyền, đi đến Côn Lôn, trong tay Tang Niệm Niệm vẫn nắm chặt chiếc trâm hoa đào nhuốm m.á.u kia.

Tiên nhân áo xanh tóc bạc không hề bất mãn với việc nàng giữ lại di vật của yêu lang kia: "Duyên trần của ngươi đã dứt, sau này hãy tu hành tốt dưới chân núi."

Thân hình hắn tan biến trong sương mù, phi thuyền màu vàng hạ xuống, mấy nam nữ trẻ tuổi khoác tiên bào đáp xuống.

Hầu hết bọn họ đều có dáng người cao ráo, làn da trắng bệch, ngũ quan bị che khuất bởi một tầng sương mù mỏng như giấy, cho người ta cảm giác vừa quỷ dị vừa xinh đẹp.

"Tiểu sư muội." Vị tiên tử dẫn đầu kéo khóe miệng cười, cho dù cách một tầng sương mù, cũng có thể nhìn ra vẻ mặt cứng đờ của nàng ta.

Tang Niệm Niệm khẽ gật đầu, bị mọi người vây quanh ở giữa:

"Nghe nói sư muội năm nay vừa tròn hai mươi tuổi? Thật là trẻ, ta cũng không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi nữa."

"Không biết thiên phú của tiểu sư muội là gì, mấy người chúng ta đều giỏi võ, có lẽ không có gì để dạy muội."

"Nghe sư tôn nói, tơ tình của tiểu sư muội nhiều hơn chúng ta, là vì người thân rất yêu thương muội sao?"

Nghe những câu hỏi kỳ quái này, Tang Niệm Niệm lựa lời đáp, cũng từ những câu nói lắt nhắt của các sư huynh sư tỷ, biết được hình thức cuộc sống sau này của nàng.

Mỗi đệ tử được tiên nhân đưa lên Côn Lôn, đều chỉ có thể xem như là ghi danh đệ tử của tiên nhân, phải làm việc dưới chân núi mấy năm, đợi tích lũy đủ điểm cống hiến, mới có thể thăng cấp thành thân truyền đệ tử của tiên nhân, được hắn chỉ dạy.

Trên núi Côn Lôn cũng không chỉ có một tiên nhân, theo lời đại sư huynh: "Tiên nhân của chúng ta là mạnh nhất, những tiên nhân khác đều không dám trêu chọc!"

Tang Niệm Niệm cuối cùng cũng biết được tôn hiệu của tiên nhân: Nguyên Vụ.



"Sư muội tạm thời cứ ở đây đi, sư tôn chúng ta tạm thời chỉ có mình muội là ghi danh đệ tử, nên việc ở hậu sơn chỉ có thể mình muội làm, nhưng trên núi Côn Lôn có rất nhiều linh khí và linh thú, muội có thể dùng nhiều pháp thuật."

Đại sư tỷ nói xong, chỉ vào linh điền cỏ dại mọc um tùm ở hậu sơn và căn nhà tranh đổ hơn nửa, ngượng ngùng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, cái này, nhà của muội bị sập rồi, sau này tự mình dùng linh mộc và đá sửa lại nhé."

Tang Niệm Niệm: "..."

Nàng không nói gì, mấy sư huynh sư tỷ cứ coi như nàng đã đồng ý, lại dặn dò nàng tiên nhân tính tình không tốt, nàng ngoài làm việc vặt, tu hành cũng không thể lơ là, còn có nhiệm vụ tiên nhân giao cho, cũng phải hoàn thành trong vòng ba ngày.

Tang Niệm Niệm đáp ứng, đợi đến khi mọi người đều rời đi, nàng đứng ngây người một lúc bên bãi cỏ um tùm rậm rạp.

Phù Minh không chết, nàng có thể cảm nhận được.

Lúc đ.â.m con d.a.o găm kia vào eo hắn, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc không thể để tiên nhân phát hiện ra nàng muốn tha cho hắn.

Nhưng đợi đến khi tráo đổi thật sự, dùng d.a.o găm bình thường thay thế con d.a.o mà tiên nhân đưa cho nàng, tim Tang Niệm Niệm vẫn đập thình thịch.

Nàng không biết tại sao tiên nhân không phát hiện ra hành động nhỏ của nàng, nhưng may mà, Phù Minh đã sống sót.

Sau khi thức tỉnh tiên duyên, tiên linh lực trong cơ thể nàng càng thêm mạnh mẽ, mà Tang Niệm Niệm cũng nhân lúc ba ngày này mà nghiên cứu ra thuật thôi miên chỉ cần dùng linh lực của nàng bao phủ hoàn toàn một sinh linh, là có thể che giấu dấu hiệu sinh tồn của nó.

Cái giá phải trả là, tiên linh lực của nàng sẽ tạm thời cạn kiệt, mà sinh linh trúng thuật, sẽ bị ngăn cách sinh cơ, rơi vào trạng thái ngủ say một khoảng thời gian.

Tang Niệm Niệm không biết khoảng thời gian này là bao lâu, nhưng dựa theo thí nghiệm nàng đã làm trước đó, một tia tiên linh lực có thể khiến người thường ngủ say ba ngày, vậy thì tiên linh lực nhiều như vậy của nàng, ít nhất có thể khiến Phù Minh ngủ say mười năm.

Mười năm dài đằng đẵng, mười năm sau, Phù Minh chắc cũng sẽ không còn đau khổ như bây giờ nữa.

Còn có những linh hoa chữa trị và vàng bạc châu báu nàng để lại cho hắn, mười năm sau, Phù Minh lại là một con sói tốt.



Nhưng bây giờ hắn vẫn là một con sói ngủ say, cũng không biết chỗ bị chôn có Công chúa nào đi ngang qua, dùng nụ hôn tình yêu đích thực đánh thức hắn hay không.

Suy nghĩ dần dần lan man, bất tri bất giác lại nhớ đến những quyển thoại bản mà lúc trước nàng và sói con từng xem trong làng tiểu Thụ Yêu dưới vực sâu, Tang Niệm Niệm ngẩn người một lúc, rồi đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Bây giờ nàng không còn là Công chúa nữa, cũng không có Phù Minh ở bên cạnh chăm sóc nàng, việc gì cũng phải tự mình làm.

Khác với vực sâu, núi Côn Lôn linh khí dồi dào, cảnh sắc tú lệ, bốn mùa như xuân.

"Niệm Niệm, có thư nhà gửi cho muội."

Vào một buổi sáng bình thường, một đôi nam nữ trẻ tuổi áo trắng tóc đen tay cầm thư từ, từ trong mây mù bay xuống.

Cổ bọn họ đeo anh lạc, cánh tay lộ ra ngoài lớp áo trắng bệch như tờ giấy, gầy guộc vô cùng.

Khuôn mặt hai người bị sương mù bao phủ, chỉ mơ hồ lộ ra hai đôi mắt đen nhánh.

"Lục sư huynh, Thất sư tỷ."

Tang Niệm Niệm đặt hạt giống hoa u lan đang vo dở xuống, thuận tay bóp nát cỏ sừng trâu bên cạnh trộn với đất linh làm phân bón.

Nàng phủi đất trên người, dùng một thuật Tịnh Linh quyết rửa sạch mồ hôi trên tay và mặt, rồi mới đứng dậy nghênh đón.

Thời gian trên núi Côn Lôn trôi qua rất chậm, tốc độ thời gian khác với phàm trần, Tang Niệm Niệm chỉ mới ở đây năm tháng, nhân gian đã qua mười ba năm.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.