Bắt đầu từ khi nào lại có loại tâm tư đó với Công chúa, Phù Minh đã không nói rõ được.
Hắn chỉ nhớ dù là đêm đông gió rét thấu xương, ngày hè sấm chớp ầm ầm, hay là mùa thu lá phong đỏ rực, mùa xuân hoa đào rơi như mưa... Hắn vẫn luôn ôm thanh trường kiếm nặng nề, đứng trên những cây đại thụ cao lớn của Phiêu Miểu phong, nhìn vị Công chúa yếu ớt nhỏ bé ngày qua ngày luyện tập pháp thuật phức tạp và khó khăn.
Những thuật ngữ tối nghĩa, khó đọc kia đối với vị Công chúa có thiên phú xuất chúng mà nói, chỉ là những bài luyện tập đơn giản.
Hắn thường xuyên nhìn thấy những bông hoa đỏ mang ý nghĩa chữa trị và ấm áp nở ra từ đầu ngón tay thon dài mềm mại của nàng, sức mạnh khiến tất cả yêu tộc và loài người đều không thể từ chối quấn quanh nàng, bay lượn nhảy nhót thành từng con bướm sáng.
Sức mạnh từ đầu ngón tay nàng tuôn ra, biến thành hy vọng mới.
Công chúa khi còn nhỏ chưa biết cách che giấu cảm xúc như bây giờ, nàng không nhận ra cậu bé đang trốn trên ngọn cây, chỉ một mình sau khi tu luyện xong liền lặng lẽ xách váy đứng dậy, nhìn xung quanh dưới gốc cây, rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt nàng rất trong veo, đôi mắt đen láy giống như những quả nho mọng nước, tuy bên trong không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Phù Minh vẫn cảm thấy đôi mắt kia đong đầy hơi nước m.ô.n.g lung, như đang nói.
【Giá mà ở đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/3747395/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.