🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"... Điện hạ."

Cơ thể mềm mại trong lòng càng lúc càng áp sát, sắp chạm đến bí mật không thể nói của hắn, Phù Minh khàn giọng lên tiếng, muốn đánh thức chủ nhân của mình, nhưng vẫn chậm một bước.

Chỗ yếu hại như một ngọn lửa lớn, nóng đến mức đầu óc Tang Niệm Niệm choáng váng.

Phù Minh cũng cứng đờ người, mặt đỏ bừng.

Hắn xấu hổ lùi ra sau, nhưng chiếc đuôi lại có ý nghĩ riêng, cứ thế vượt qua chủ nhân của nó, quấn chặt lấy eo mềm mại của Tang Niệm Niệm.

Phù Minh: "..."

Tang Niệm Niệm: "..."

Nàng không ngờ Phù Minh lại to gan như vậy, cả người căng thẳng.

Nhưng nàng còn chưa kịp hoàn hồn, Phù Minh đã kéo nàng, cứ thế va vào chỗ hiểm yếu của hắn.

Cú này vừa mạnh vừa nặng, đôi mắt đẹp của Tang Niệm Niệm mở to, đôi môi mềm khẽ bật ra tiếng rên rỉ, theo bản năng muốn chạy trốn về phía trước.

Thế nhưng bàn tay đang giữ chặt eo nàng lại đột nhiên thay đổi, chẳng những không còn chút kính sợ nào với nàng, mà còn bắt đầu chơi trò đuổi bắt. Ban đầu, nó ân cần nới lỏng lực đạo, chờ nàng chạy thoát, rồi lại nhân lúc nàng lơ là mà hung hăng kéo nàng trở lại.

Chỉ mới chơi đùa hai lượt, Tang Niệm Niệm đã không chịu đựng nổi.

Cơ thể nàng vốn yếu ớt, cho dù trước đây đã từng nếm thử chỗ hiểm của Phù Minh vài lần, nhưng cũng chỉ dám nếm qua loa, hễ thấy nóng bỏng hay căng cứng là lập tức dừng lại, nào có chịu được sự mạnh bạo như thế này.



Nước mắt giả tạo trong mắt nàng bỗng chốc hóa thành thật, Tang Niệm Niệm vùng vẫy, muốn gỡ cánh tay đang bị Phù Minh kìm chặt ra.

Nhưng vị công chúa thiếu kinh nghiệm này lại chọn một tư thế ngủ khó kiểm soát nhất, nàng vừa động đậy, ngược lại càng bị kẹt chặt hơn.

"Phù, Phù Minh."

Lúc này, Tang Niệm Niệm cũng chẳng màng giả vờ ngủ nữa, nàng quả thật muốn có được Phù Minh, nhưng không phải trong tình trạng mất kiểm soát thế này.

Phù Minh cũng không ngờ cái đuôi của mình lại làm ra chuyện như vậy, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, muốn rút đuôi về. Nhưng cơn động tình đã thiêu đốt lý trí của hắn, sự kích thích mãnh liệt như trong mộng khiến lồng n.g.ự.c hắn phập phồng không ngừng, mãi đến khi hắn cắn mạnh đến bật m.á.u môi, mới miễn cưỡng lấy lại được chút tỉnh táo.

"Niệm Niệm, ta, xin lỗi..."

Vị ám vệ ngay thẳng trung thành này không biết nói dối, hay nói cách khác, việc che giấu thân phận bán yêu đã đánh gục giới hạn cuối cùng của hắn, khiến hắn hổ thẹn không thôi.

Trong lúc hoảng loạn, hắn thậm chí còn quên mất sự khác biệt thân phận trời vực giữa hai người, cứ thế thốt ra tên của Công chúa.

Trong bầu không khí ái muội tột độ, Phù Minh cuối cùng cũng khống chế được cái đuôi của mình, kéo nó ra, nhẹ nhàng tách hai người rời nhau.

Tang Niệm Niệm thở dốc một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi đáng chết, ngươi dám dùng tay đánh ta, còn đánh vào..."

Hai chữ cuối cùng nàng không nói ra, nhưng Phù Minh hiểu ý nàng.

"Ta..." Gương mặt tuấn tú màu lúa mạch của hắn đỏ bừng, muốn nói mình không cố ý, nhưng lại không biết phải giải thích với vị Công chúa ngây thơ của hắn thế nào rằng đó không phải tay mà là điểm yếu đang sưng tấy của hắn, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, lòng như lửa đốt.



Nghe tiếng thở dồn dập của hắn, Tang Niệm Niệm rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác kiểm soát quen thuộc.

Nàng đưa tay nhỏ bé dò dẫm trong bóng tối, đầu tiên sờ thấy một bàn tay của Phù Minh, rồi lại sờ thấy bàn tay còn lại của hắn, lập tức kinh ngạc thốt lên: "Sao hai tay ngươi đều ở đây?"

Phù Minh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, cũng hoàn toàn không biết phải làm sao.

Hắn muốn rời khỏi đây, lao đầu xuống thác nước mấy chục vòng, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài, cảm nhận được thân nhiệt hơi lạnh của chủ nhân trong lòng.

Hắn đã phạm sai lầm lớn, cho dù bị chủ nhân vứt bỏ cũng không oán thán, nhưng dưới vực sâu nguy hiểm, thời tiết lạnh lẽo, hắn không thể để Công chúa của hắn cô độc ở lại đây một mình, chỉ đành bất lực cứng đờ tại chỗ.

Lại một lúc lâu sau, vị chủ nhân xinh đẹp thuần khiết của hắn cuối cùng cũng hiểu ra thứ đã đánh nàng lúc nãy là gì, lật người lại định chất vấn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Ngươi, sao ngươi có thể dùng thứ đó đánh ta, thật quá đáng!"

Phù Minh đã hoàn toàn mất khả năng đáp lời, trái tim hắn rơi xuống vực sâu, dục vọng lại càng thêm mãnh liệt.

Đôi môi mỏng thô ráp của hắn mấp máy, nửa ngày mới khàn giọng thốt ra mấy chữ: "Xin lỗi, đều là lỗi của thuộc hạ, xin Người... trách phạt."

Đôi mắt hắn ngập tràn xấu hổ, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp dường như ý thức được chủ nhân của mình đã phạm sai lầm lớn, đong đầy nước mắt vỡ vụn, vậy mà vẫn không che giấu được dục vọng đang cuộn trào, giống như hai ngọn lửa nhảy nhót trên mặt hồ.

Thật đáng thương.

Sắp khóc đến nơi rồi.

Tang Niệm Niệm cảm thấy như có lông vũ gãi nhẹ trong lòng, cố tình giả vờ không hiểu ý hắn muốn nàng trừng phạt, đôi môi mềm mại màu hồng nhạt thốt ra những lời cay nghiệt: "Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, phạm lỗi rồi, còn muốn ta giúp ngươi."

Nói rồi, nàng đè nén sự vui sướng trong lòng, bàn tay nhỏ bé chạm vào điểm yếu xấu xí của hắn: "Thôi được, xem như ngươi đã giúp ta sưởi ấm, ta sẽ giúp ngươi vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.