Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt nàng bỗng sáng lên một ngọn lửa.
Trước mặt bốc lên một trận bụi mù cay mắt, Tang Niệm Niệm ho khan mở mắt ra, thấy Phù Minh đang cởi trần, ném một nắm cỏ khô và một khúc củi khô vào đống lửa.
Lúc này Tang Niệm Niệm mới để ý, khi nãy cõng nàng mở đường, hắn đã tiện tay nhặt một đống củi, còn hái không ít quả dại.
Tang Niệm Niệm: "..."
Nàng nhìn bông hoa nhỏ màu xanh lam phát sáng trong tay mình, là lúc đi được nửa đường, Phù Minh sợ nàng sợ hãi nên hái cho nàng chơi, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình có chút vô dụng.
"Điện hạ chờ ở đây một lát, ta đi nhặt xe ngựa về."
Phù Minh dọn dẹp qua hang động, dịch đống lửa vào trong nửa tấc.
Bảy năm trôi qua, hang động hắn đào vẫn còn nguyên vẹn, đồ vật bên trong cũng không bị xê dịch, vẫn chỉ có một chiếc giường đá trống trơn và một tấm nệm đan bằng lông sói, chỉ là hang động mà sói con ngày xưa cho rằng đủ để hắn và bạn đời cư ngụ, trong mắt hắn bây giờ, thật sự là quá chật hẹp.
"Được, vậy ngươi mau trở lại nhé."
Tang Niệm Niệm kỳ thực rất muốn cùng Phù Minh đi, nhưng nàng biết rõ mình đi theo cũng không giúp được gì, còn có thể gây thêm phiền phức, nên không kiên trì, chỉ cởi cúc áo choàng ngoài, tiến lên muốn trả lại y phục cho hắn.
Ở đây có lửa, nàng sẽ không bị lạnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Công chúa yếu đuối đứng trên nền đất lầy lội sau cơn mưa đông, làn váy trắng tinh khẽ dính cỏ rác, nâng niu y phục bẩn thỉu của hắn.
Nàng khẽ ngẩng chiếc cổ trắng nõn, đứng trước tổ ấm mà hắn hằng mơ ước khi còn là sói con, đôi mắt m.ô.n.g lung lưu luyến nhìn hắn, tựa như một đóa hoa rơi xuống trần gian, chỉ có thể dựa vào cành cây của hắn.
Linh hồn bị dục vọng vô hình nắm chặt, Phù Minh lúng túng dời mắt, nhưng trái tim lại vì cảnh tượng này mà đập dữ dội.
Máu huyết hắn cuồn cuộn chảy, thân hình cao lớn dưới ánh lửa phản chiếu một tầng màu mật ong đỏ ửng, ngay cả vành mắt cũng bắt đầu nóng bừng.
"Không cần." Sói lớn cụp mi xuống, giọng nói vì căng thẳng mà có chút lạnh lùng, logic cũng hiếm khi hỗn loạn: "Dưới vách núi lạnh lẽo, thuộc hạ da dày thịt béo, không cần mặc y phục."
Tang Niệm Niệm: "...?"
Nàng ngẩn người hai giây, ám vệ cao lớn đã biến mất trong bóng tối.
Tang Niệm Niệm đành phải khoác lại y phục của Phù Minh lên người.
Kỳ thực y phục của hắn quá lớn, gió lùa tứ phía, chẳng ấm áp chút nào.
Nàng ngồi trước đống lửa, quan sát hang động mà đêm nay phải tá túc.
Rất nhỏ, ước chừng chưa bằng một phần mười tẩm cung của nàng.
Rất lộn xộn, bên ngoài toàn là cỏ dại, may mà được đục trên sườn dốc cao, cửa hang cách mặt đất khoảng một mét, xung quanh còn có đá che chắn, hẳn là sẽ không có dã thú tấn công.
Bên trong vậy mà còn có một chiếc giường đá tự nhiên, được mài nhẵn bóng, chỉ là hơi nhỏ, còn nhỏ hơn cả ám tháp mà Phù Minh ngủ, nếu hai người cùng ngủ, thì chỉ có thể ôm nhau...
Ánh mắt khẽ sáng lên, Tang Niệm Niệm rất đoan trang chải lại mái tóc dài, hàng mi cong vút khẽ rung dưới ánh lửa, nghiêm túc chỉnh trang y phục.
Nếu thuận lợi, đêm nay chính là đêm tân hôn của bọn họ.
Nghĩ vậy, Tang Niệm Niệm tràn đầy mong đợi chờ Phù Minh và... một chiếc giường gỗ hắn kéo về.
Tang Niệm Niệm: "..."
Tang Niệm Niệm: "???"
"Trên đường thấy có gỗ, liền làm một chiếc giường đơn giản, mong Điện hạ đừng chê."
Hơi thở Phù Minh vẫn nóng rực, mấy ngày nay, hắn vẫn luôn bị kỳ động dục giày vò, lúc trước còn có thể kiềm chế, nhưng sau khi ý thức được nơi này chỉ có hắn và Công chúa, mà nàng chỉ có thể dựa vào hắn, tà niệm trong lòng liền không thể áp chế được nữa.
Tang Niệm Niệm lần đầu tiên tức giận vì sự toàn năng của Phù Minh, nàng ủ rũ ăn chút quả dại và cá nướng hắn làm, lại dùng nước nóng không biết hắn lấy từ đâu để tắm rửa qua loa, nhìn hắn đặt chiếc giường gỗ vào vị trí trong hang động không bị gió lạnh thổi tới, trải lên đó chiếc chăn lông vũ duy nhất trong xe ngựa.
Làm xong tất cả, ám vệ cao lớn lại xách một thùng gỗ, ngồi xổm ở cửa hang giặt quần áo dính đầy bụi đất của nàng.
Tang Niệm Niệm: "..."
Nàng vừa tức vừa xấu hổ, muốn nói không cần hắn giặt, nàng có thể tự giặt, nhưng động tác Phù Minh rất nhanh, giống như đã giặt giũ vô số lần, nàng chỉ lơ đãng một chút, hắn đã dùng sào tre dựng lên phơi khô chiếc váy ngoài của nàng.
"Điện hạ, đến giờ đi ngủ rồi."
Phù Minh đã làm hết những việc có thể làm, lại thấy Công chúa của hắn vẫn mở to mắt nhìn mình, sống lưng lập tức cứng đờ: "Ngày mai..."
Hắn muốn nói sáng mai còn phải thiền định, nhưng nhanh chóng ý thức được, nơi này không phải Phiêu Miểu cung, Công chúa của hắn cũng không cần phải tuân thủ nghiêm ngặt thời gian biểu như trước kia.
May mắn thay, sau khi hắn đề nghị nghỉ ngơi, Tang Niệm Niệm không hề từ chối.
Thân thể căng cứng của Phù Minh hơi thả lỏng, hắn thêm củi vào đống lửa, đắp chăn cẩn thận cho Tang Niệm Niệm, sau đó mới nằm xuống giường đá cách giường gỗ một khoảng, cố gắng dùng khí trời lạnh lẽo của mùa đông để hạ nhiệt dục hỏa trong lòng.
Đống lửa lặng lẽ cháy trong đêm tối, có lẽ đã nửa canh giờ trôi qua, cũng có lẽ chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ của Tang Niệm Niệm trong đêm đen.
Phù Minh cứng đờ người, theo bản năng mở mắt ra, lại thấy chủ nhân xinh đẹp yếu ớt của hắn không biết từ lúc nào đã ngồi dậy.
Nàng ăn mặc mỏng manh, mềm mại yếu đuối, run rẩy không ngừng dưới ánh đèn mờ ảo.
Nàng hẳn là lạnh lắm rồi, hàng mi phủ đầy sương lạnh, đôi môi mềm mại cũng mất đi huyết sắc ấm áp.
Nàng nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, khẽ cầu xin: "Phù Minh, nơi này lạnh quá, ngươi có thể ôm ta ngủ không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]