Tệ hơn nữa là, mặc dù hắn cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn liên tiếp ba đêm đều gặp phải ác mộng.
Đêm đầu tiên, hắn mơ thấy mình cởi bỏ y phục của Công chúa, đêm thứ hai, hắn hôn Công chúa, đêm qua, hắn...
Cảm giác kích thích mãnh liệt và sự tự ghê tởm quấn lấy nhau, Phù Minh hít sâu một hơi, cố gắng buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng lại nghe thấy chủ nhân xinh đẹp của hắn ôn nhu nói: "Phù Minh, ngày mai ta phải vào cung rồi, mẫu hậu và hoàng huynh đã sắp xếp một buổi yến tiệc xem mắt cho ta, lần sau ta trở lại Phiêu Miểu cung, e là sẽ cùng phu quân của ta, ngươi ở lại đây, sửa sang lại tẩm cung cho ta, dỡ cả ám tháp xuống đi."
Tang Niệm Niệm nói rất chậm, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại như những trận sương giá tuyết đen, sấm sét mưa bão, đánh nát tia hy vọng cuối cùng của Phù Minh.
Sắc mặt hắn thoáng chốc ngỡ ngàng, hàng mi đen nhánh khẽ nâng lên, lộ ra đôi mắt xanh nhạt chất chứa tổn thương.
Phù Minh không quên, trước đây Tang Uyển từng nói Công chúa có thể sắp thành thân, nhưng nghe tin này từ người khác, và việc Công chúa đích thân tuyên bố, đối với hắn mà nói là hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù trong giấc mơ đêm qua, chủ nhân xinh đẹp của hắn còn dùng giọng nói ngọt ngào nói với hắn, sau này nàng sẽ chỉ thích một mình hắn, sẽ không có chính phu, cũng sẽ không hôn nam nhân khác, càng sẽ không cùng nam nhân khác thân mật da thịt.
Nhưng giấc mộng đẹp chung quy chỉ là giấc mộng đẹp, một bán yêu ti tiện xấu xí, chú định không thể ở bên Công chúa cao cao tại thượng.
Đầu lưỡi nếm được vị m.á.u tanh nồng đậm, môi mỏng của Phù Minh rỉ máu, trong lòng hắn vẫn ôm lấy chiếc yếm nhỏ không biết vì mục đích gì mà chưa trả lại cho Tang Niệm Niệm, im lặng quỳ tại chỗ hồi lâu, mới khàn giọng đáp một tiếng: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Tim hắn đau đến mức sắp không thở nổi, mãi đến khi Tang Niệm Niệm hỏi một câu: "Phù Minh, sao ngươi không nói gì?", ám vệ cao lớn mới cúi mắt, thầm nghĩ thì ra vừa rồi hắn chỉ là giả vờ đồng ý trong lòng, chứ chưa hề mở miệng nói ra.
Có những giọt nước li ti rơi trên hàng mi hắn, giống như những ngôi sao vụt tắt.
Tang Niệm Niệm kinh ngạc nhìn giọt nước mắt chợt lóe rồi biến mất của hắn, không hiểu vì sao Phù Minh lại phản đối chuyện nàng có phu quân đến vậy.
Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã biết tương lai mình sẽ đi theo tiên nhân, cũng không định lấy phu quân. Nhưng nàng cũng từng nghĩ, nếu nàng không được tiên nhân chọn trúng, có lẽ cũng sẽ giống như Tang San và biểu tỷ, có rất nhiều phu quân.
Chẳng phải đây là chuyện đương nhiên sao?
Nàng là Công chúa, chỉ cần nàng muốn, mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này đều sẽ rơi vào tay nàng.
Hiện tại nàng đã có thể hưởng thụ thú vui từ nam nhân, chỉ ở bên Phù Minh dường như có chút thiệt thòi.
Mấy đêm nay, nàng đều không cần đốt nến thôi miên quá lâu, chỉ cần dùng lời lẽ dụ dỗ vài câu, nói rằng nàng không cần chính phu, chỉ cần hắn, hoặc là hôn hắn một cái, Phù Minh liền nguyện ý để nàng hưởng dụng.
Thực ra ban đầu khi nghe Phù Minh nhất quyết bắt nàng hứa chỉ yêu mình hắn, Tang Niệm Niệm có chút tức giận.
Hắn chỉ là một ám vệ của nàng mà thôi, lại muốn nàng chỉ ở bên hắn.
Nhưng nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ lạnh mặt, bất chấp mệnh lệnh của nàng, đè nàng lên lồng n.g.ự.c màu lúa mì, lồng n.g.ự.c rắn chắc khiến nàng nghẹt thở, Tang Niệm Niệm mỗi lần bị nghẹt thở đến không chịu nổi, chỉ đành dỗ dành hắn, nói nàng chỉ cần hắn, không cần ai khác.
Sau khi được an ủi, Phù Minh rất ngoan ngoãn, nàng bảo hắn đừng động, hắn liền thật sự ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc cho nàng dùng khăn lụa lạnh lẽo che đi chỗ yếu hại xấu xí của hắn, sau đó ngồi lên trên, chậm rãi di chuyển.
Nhưng tốc độ của nàng quá chậm, Phù Minh luôn rất khó chịu, nếu hắn sưng to quá mức, hoặc bị nóng đến không chịu được, Tang Niệm Niệm sẽ lập tức nhảy xuống, đợi chỗ yếu hại của hắn không còn kích động nữa, rồi mới tiếp tục hưởng dụng.
Cứ như vậy cọ xát vài ngày, Tang Niệm Niệm cảm thấy mình càng ngày càng không thể rời xa Phù Minh, nàng thậm chí cảm thấy chỉ cần có thể thật sự ở bên Phù Minh, nàng có thể không cần phu quân nào khác.
"Nếu ngươi không muốn ở lại, tối nay hãy cùng ta đi xem hội đèn lồng."
Ngay từ đầu nàng đã không định để Phù Minh ở lại, chuyện có phu quân và sửa sang lại tẩm cung đều là để kích thích hắn, khiến hắn đồng ý yêu cầu tiếp theo của nàng.
Nhưng có lẽ những lời nói trước đó của nàng quá mức chấn động, ám vệ cao lớn ngây người hồi lâu, mới khàn giọng nói: "... Hội đèn lồng ở trấn Hồng Diệp đã kết thúc rồi."
Kể từ đêm mưa gió nàng xông vào căn phòng nhỏ tối tăm của hắn, hội đèn lồng ở trấn Hồng Diệp đã kết thúc sớm.
Yêu hồ đến biểu diễn bị hắn dọa chạy ngay tại chỗ, các công tử muốn kết giao với nàng cũng bị đám tiểu yêu đầu phục hắn đánh đuổi.
Tang Niệm Niệm quả thật không biết hội đèn lồng ở trấn Hồng Diệp kết thúc sớm lại là vì chuyện này, nhưng mục đích của nàng vốn không phải là trấn Hồng Diệp, nên nàng mở to đôi mắt có chút ủy khuất: "Hội đèn lồng ở trấn Hồng Diệp đã kết thúc rồi, nhưng ta biết có một nơi hội đèn lồng rất đẹp, ngươi thật sự không muốn cùng ta đi xem sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]