Hắn sẽ không còn có thể dùng thân thể thô ráp của mình để đón nhận sự đụng chạm của nàng, cũng không thể sưởi ấm đôi chân lạnh lẽo cho nàng trong đêm mưa nữa.
Hoặc có lẽ, chính phu của nàng là một nam nhân nhỏ nhen dơ bẩn, không thể chịu đựng được sự tồn tại của hắn, hắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, mấy ngày liền không được gặp chủ nhân.
Nghĩ đến khả năng đó, hô hấp của Phù Minh có một thoáng dồn dập, rồi nhanh chóng bị đè nén xuống.
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, sửa sang lại làn váy ướt sũng của Tang Niệm Niệm, đôi mắt lam nhạt càng ngày càng u ám: "Điện hạ..."
"Rầm!" "Rầm!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ, kèm theo tiếng rao hàng thanh thúy: "Rau quả tươi mới, than củi, bán rẻ đây, bán rẻ đây!"
Phù Minh nghe ra giọng của Hồ Tam: "..."
Gân xanh trên trán hắn giật giật, rất hối hận lúc trước ở trong hẻm không đánh c.h.ế.t tên này.
Tang Niệm Niệm ngược lại hứng thú bừng bừng, trước kia mỗi lần du ngoạn, bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người vây quanh, ngay cả nghèo đói và bệnh tật cũng đều được che giấu.
Cái nàng nhìn thấy nhiều nhất, là những gương mặt kích động khó tả và đôi mắt sáng lên trong bóng tối, những hình ảnh giống nhau đó lướt qua như chim bay trên mặt hồ, không thể để lại ấn tượng sâu sắc gì cho nàng, ngược lại Phù Minh, ngay từ đầu đã đặc biệt khác biệt.
Hình như chỉ cần ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/3746805/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.