Bên ngoài trời mưa nhỏ, Tang Niệm Niệm khoác áo choàng lông dày, lơ đãng nghịch quyển sách tranh mỹ nam đang mở trên bàn.
Từ ngày hôm đó ở rừng cây sau núi học được một chỗ yếu hại trên người Phù Minh, nàng như bị nghiện, mỗi ngày trước khi ngủ đều gọi Phù Minh vào phòng, cùng hắn học tập một phen.
Hắc y vệ sĩ cao lớn nghiêm nghị không hề nhận ra tâm tư xấu xa của nàng, mỗi ngày đều rất nghiêm túc dạy nàng trên người nam nhân rốt cuộc có mấy chỗ yếu hại.
Tang Niệm Niệm đương nhiên học hành chăm chỉ, tỉ mỉ từ tim hắn, học đến yết hầu, bên hông, mắt...
Có lẽ vì nghĩ rằng đang hoàn thành nhiệm vụ, khi nhắc đến chỗ yếu hại kia, giọng điệu của Phù Minh vẫn bình tĩnh nghiêm túc như cũ. Nhưng khi nàng giống như mọi khi, dùng vỏ d.a.o thử chạm vào, hắn vẫn không khống chế được cảm xúc, cả người cứng đờ.
Tang Niệm Niệm chú ý tới vành tai hắn trong nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng thường thấy trong đôi đồng tử lam nhạt cũng không còn duy trì được nữa, lại cứ cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dùng giọng nói càng ngày càng khàn mà nghiêm trang giải thích cho nàng vì sao chỗ đó đặc biệt yếu ớt... Nàng nhất thời không nhịn được nữa.
"Vì sao không có xương, sẽ đặc biệt yếu ớt?"
Dưới ánh đèn dịu dàng, mái tóc dài của Tang Niệm Niệm như thác nước, y phục chỉnh tề.
Nàng ngồi trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/3746801/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.