Bên ngoài trời mưa nhỏ, Tang Niệm Niệm khoác áo choàng lông dày, lơ đãng nghịch quyển sách tranh mỹ nam đang mở trên bàn.
Từ ngày hôm đó ở rừng cây sau núi học được một chỗ yếu hại trên người Phù Minh, nàng như bị nghiện, mỗi ngày trước khi ngủ đều gọi Phù Minh vào phòng, cùng hắn học tập một phen.
Hắc y vệ sĩ cao lớn nghiêm nghị không hề nhận ra tâm tư xấu xa của nàng, mỗi ngày đều rất nghiêm túc dạy nàng trên người nam nhân rốt cuộc có mấy chỗ yếu hại.
Tang Niệm Niệm đương nhiên học hành chăm chỉ, tỉ mỉ từ tim hắn, học đến yết hầu, bên hông, mắt...
Có lẽ vì nghĩ rằng đang hoàn thành nhiệm vụ, khi nhắc đến chỗ yếu hại kia, giọng điệu của Phù Minh vẫn bình tĩnh nghiêm túc như cũ. Nhưng khi nàng giống như mọi khi, dùng vỏ d.a.o thử chạm vào, hắn vẫn không khống chế được cảm xúc, cả người cứng đờ.
Tang Niệm Niệm chú ý tới vành tai hắn trong nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng thường thấy trong đôi đồng tử lam nhạt cũng không còn duy trì được nữa, lại cứ cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dùng giọng nói càng ngày càng khàn mà nghiêm trang giải thích cho nàng vì sao chỗ đó đặc biệt yếu ớt... Nàng nhất thời không nhịn được nữa.
"Vì sao không có xương, sẽ đặc biệt yếu ớt?"
Dưới ánh đèn dịu dàng, mái tóc dài của Tang Niệm Niệm như thác nước, y phục chỉnh tề.
Nàng ngồi trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vỏ d.a.o bằng kim loại lạnh lẽo, đôi mắt trong veo tò mò nhìn hắc y vệ sĩ lạnh lùng đang quỳ trên mặt đất.
Nam nhân cao lớn hai gối dang ra, bờ vai rộng lớn nhấp nhô như núi non.
Làn da ngăm đen của hắn phủ một tầng đỏ ửng xấu hổ, gân xanh trên mu bàn tay thô ráp nổi lên.
"Bởi vì..."
Yêu lang ngày thường chỉ biết bảo vệ chủ nhân và đánh nhau chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn còn cần phải giải thích loại vấn đề này cho chủ nhân xinh đẹp của mình: "Xương cốt là cứng rắn."
Giọng hắn khàn khàn, rõ ràng hô hấp đã nóng rực, vậy mà vẫn có thể dùng ngữ khí nghiêm túc lạnh lùng mà nghiêm trang trả lời câu hỏi của nàng, cứ như bọn họ thật sự đang nghiêm túc học tập.
Vành tai nóng lên, Tang Niệm Niệm nghe hiểu ý hắn, lại cố ý giả vờ như không hiểu lắm: "Nhưng mà, không có xương cốt, chẳng phải là mềm sao?"
Mắt cá chân thon thả của mỹ nhân khẽ nâng lên, ngón chân tròn trịa như thường lệ dẫm lên chân hắc y vệ sĩ.
Dưới lớp vải mỏng mềm mại, là nhiệt độ nóng bỏng khác hẳn với tiết trời lạnh lẽo của cuối thu: "Chỗ yếu hại này của ngươi, vì sao lại đặc biệt khác với mọi người, là bị bệnh sao, ta có thể sờ thử một chút không?"
Phù Minh lưng cứng đờ, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, sự biến đổi không biết từ lúc nào của chỗ yếu hại mang đến cảm giác xấu hổ cực độ, khiến hắn ngừng thở, xấu hổ muốn chết.
Đôi môi hắn run rẩy, đôi mắt lam nhạt vốn luôn bình tĩnh lần đầu tiên có một thoáng thất thần.
Chủ nhân ngây thơ của hắn, chỉ là vì tò mò với thân thể nam nhân mới có tiếp xúc thân thể với hắn trong chốc lát.
Mà hắn lại...
Nhắm mắt lại, Phù Minh hít sâu một hơi, ngón tay thô ráp nắm lấy mắt cá chân Tang Niệm Niệm, nhanh như chớp rút hai gối ra.
Bước chân hắn không dừng lại, khoác áo ngoài, nhảy lên xà nhà.
Vì tốc độ của hắn quá nhanh, Tang Niệm Niệm chỉ cảm thấy trước mắt lướt qua một cơn gió, cơ hội học tập nàng nắm chắc trong tay liền bay mất.
Phù Minh không chỉ lạnh lùng từ chối yêu cầu muốn cảm nhận sâu hơn của nàng, còn cứng rắn bỏ lại một câu: "Điện hạ nên đi ngủ rồi."
Tang Niệm Niệm: !!
Không muốn!
Yếu điểm rõ ràng hơn, hoang dã hơn so với tất cả sách tranh, nàng còn chưa được tự mình cảm nhận qua đâu!!
Mặc dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn, nhưng ngại vì hình tượng hiếu học: Trong sáng thuần khiết mà trước đó nàng tạo dựng trước mặt Phù Minh, Tang Niệm Niệm không tiện phá hỏng hình tượng của mình, thừa nhận mình chỉ là thèm thuồng sắc đẹp của hắn, đành phải buông màn giả vờ ngủ.
"Haiz." Vừa nghĩ đến chuyện tối qua, Tang Niệm Niệm liền buồn bực trong lòng.
Nàng nằm mơ cả đêm làm thế nào mới có thể khiến Phù Minh đồng ý học tập chuyên sâu hơn, hôm nay cố nén mong đợi xử lý xong công việc sớm, hưng phấn trở về, kết quả Phù Minh lại xin nghỉ.
"Điện hạ có phải có chuyện gì phiền lòng không?"
Tỳ nữ Dung Lục thay tim đèn lưu ly: "Có thể nói cho nô tỳ biết không?"
Tang Niệm Niệm lật trang sách tranh: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cuộc sống này buồn tẻ quá."
Hắc y vệ sĩ của Phiêu Miểu cung thay phiên nhau trực, bởi vì Phù Minh làm việc nhanh nhẹn nhất, võ nghệ cao cường nhất, ngày thường đều là hắn ngày đêm canh giữ bên cạnh Tang Niệm Niệm, mỗi cuối tháng mới có một ngày rảnh rỗi.
Chỉ là trước đây Phù Minh rất ít khi xin nghỉ, đến nỗi nàng hoàn toàn không thích ứng được những ngày không có hắn bên cạnh.
"Vậy điện hạ có muốn ra ngoài gặp mặt bằng hữu không?"
Dung Lục đề nghị: "Bây giờ thời gian còn sớm, mới vừa đến giờ Thân."
Mới vừa đến lúc các công tử tiểu thư thưởng hoa, nghe nhạc, ngồi xe ngựa qua đó hoàn toàn kịp.
"Lần trước người ra ngoài đã là ba tháng trước rồi, có rất nhiều công tử tiểu thư muốn gặp người đấy."
Dung Lục là hy vọng điện hạ nhà mình ra ngoài thay đổi tâm trạng, vừa đúng lúc gần đây cô từ chỗ gia chủ biết được gần đây điện hạ đang chọn lựa phò mã tạm thời, ra ngoài gặp mặt bằng hữu có thể gặp gỡ những công tử kia, chẳng phải tốt hơn là cứ ở trong viện lật sách tranh sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]