🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nàng nhắm mắt lại, mãi không thể nhập định được, trong đầu toàn là hình bóng Phù Minh.

Lúc thì là thân hình đẹp đẽ của Phù Minh, lúc thì nghĩ đến cơ n.g.ự.c của Phù Minh dường như lớn hơn nhiều so với nam nhân trong thoại bản, lúc thì lại nghĩ đến ánh mắt của Phù Minh khi đứng dậy nhìn nàng.

Còn có chiếc quần dài hắn đã kéo xuống một chút, nhưng lại không kéo xuống hết.

Nàng còn chưa kịp nhìn thấy bên trong là cái gì!

Tâm trạng càng lúc càng bực bội, Tang Niệm Niệm chỉ muốn mở mắt ra, tự tay lột sạch quần áo của Phù Minh, nhưng lại cảm thấy bản thân là một tiên nhân tương lai nhất định phải đoạn tuyệt tình ái, thật sự không nên vì một ám vệ mà buông thả như vậy.

Nàng ngồi trên đệm, bồn chồn không yên như đang rán bánh, các thị nữ nhìn nhau, thấy được biểu cảm đầy ẩn ý trên mặt đối phương.

Công chúa, chắc là đang phiền não không biết nên chọn công tử nhà nào để có một đoạn tình duyên ngắn ngủi đây mà.

Những thị nữ có thể vào phòng thiền định, tiếp xúc gần với linh khí, nói là thị nữ, kỳ thật đều là tiểu thư khuê các của các gia đình quan lại lớn trong kinh thành, nữ quan có năng lực xuất chúng hoặc là quận chúa huyện chúa có quan hệ họ hàng với hoàng thất, đều có kênh thông tin riêng của mình.

Chiều nay Tang công chúa đến làm gì, các nàng cũng đều biết rõ.

Nhìn công chúa như vậy, chắc là rất tâm động với những công tử tướng quân trong mấy quyển sách kia.

Mấy thị nữ thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán, khoảng thời gian này có thể nhắc nhở bên tai công chúa một cách ẩn ý hay không, dù sao với gia thế của các nàng, ít nhiều cũng có tên họ hàng trong quyển sách kia.

Tang Niệm Niệm không biết những thị nữ này đang nghĩ gì trong lòng, nàng ngồi ngay ngắn trên đài ngọc, tĩnh tâm, bắt đầu thiền định yên ổn.

Từng luồng linh khí hội tụ từ không khí, chảy dọc theo kinh mạch vào lòng bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, chậm rãi ngưng tụ thành một đóa linh hoa năm cánh.

Mãi cho đến hơn một canh giờ sau, Tang Niệm Niệm khôi phục lại sự bình tĩnh mới mở mắt ra lần nữa.

Không biết từ lúc nào bên ngoài đã rơi xuống một tầng mưa bụi, màn đêm dày đặc, gió thu trên hành lang dần nổi lên, mang theo một trận lạnh lẽo ẩm ướt.



"Công chúa, người có muốn dùng chút gì đó không?"

Thị nữ vừa thắp đèn vừa nhẹ giọng nhắc nhở, Tang Niệm Niệm khẽ nhắm đôi mắt mỏi mệt: "Mang lên một ít sữa bò..."

Nàng vốn định nói bánh sữa bò, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến điều gì đó, bèn đổi lời: "Mang lên hai bát mì Dương Xuân, bát lớn nhé, rồi cắt thêm một đĩa thịt bò nữa mang đến phòng ta."

"Vâng ạ." Tử Đăng có chút bất ngờ.

Công chúa nhà nàng vẫn luôn thích dùng bánh ngọt mềm mại thơm thơm làm bữa khuya, sao tối nay lại chọn mì nước?

Nhưng đây không phải là vấn đề nàng nên hỏi, Tử Đăng cũng không nói gì, dặn dò nhà bếp đi làm.

Tang Niệm Niệm chậm rãi đứng dậy thay một bộ quần áo, tắm rửa như thường lệ, dường như không hề bị ảnh hưởng tâm trạng bởi tình huống giữa nàng và Phù Minh lúc chiều.

Mãi cho đến khi bóng dáng xinh đẹp yếu ớt kia biến mất trong cung điện sâu nhất của Phiêu Miểu cung, Phù Minh mới hơi thả lỏng cơ thể vẫn luôn căng cứng, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

Hắn đứng trong bóng tối, mặc cho những hạt mưa nhỏ rơi xuống tóc mai, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo, khiến người ta không đoán được cảm xúc của hắn.

...

"Bây giờ là canh giờ nào rồi?"

Trong phòng ngủ, Tang Niệm Niệm dùng linh lực hong khô mái tóc dài, khoác một chiếc chăn mỏng, hỏi thị nữ bên cạnh.

"Bẩm công chúa, vừa đến canh Tuất ạ."

Tử Đăng nói: "Điện hạ có phải là đói rồi không, mì Dương Xuân đã làm xong rồi, có cần mang bữa ăn lên ngay bây giờ không ạ?"

Tang Niệm Niệm dùng ngón tay gõ nhẹ lên quyển sách: "Tối nay ám vệ canh gác bên ngoài điện có những ai?"



Là công chúa duy nhất của Tang quốc có khả năng kết duyên với tiên nhân, mặc dù cung điện của nàng được xây dựng trên sườn núi, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu vẫn rất coi trọng vấn đề an toàn của nàng.

Không cần phải nói đến đội quân trấn thủ đóng quân dưới chân núi Phiêu Miểu, ám vệ trên núi Phiêu Miểu có tới hàng nghìn người, trong đó những người có thể đích thân vào Phiêu Miểu cung đều là những người xuất sắc nhất, tổng cộng năm trăm người.

Mỗi đêm, đều có hai mươi ám vệ canh gác bên ngoài tẩm cung của nàng, chỉ là bình thường nàng ra ngoài chỉ mang theo Phù Minh, không rõ tên và danh hiệu của những người khác.

Sao công chúa lại đột nhiên hỏi những chuyện này?

Tử Đăng rất kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời: "Hôm nay là Lưu Tuyền dẫn đội canh gác, ám vệ trong đội của hắn có Toái Vân, Lam Hà, Tử Cầm..."

Tang Niệm Niệm càng nghe càng nhíu mày, những ám vệ này, trừ Lưu Tuyền ra, nàng gần như chưa từng nghe nói đến.

Đều tại Phù Minh quá năng lực, khiến nàng không có cơ hội tiếp xúc với những ám vệ khác.

"Ừm."

Tang Niệm Niệm đáp lại một tiếng đầy ẩn ý: "Còn Phù Minh thì sao?"

Tử Đăng ngẩn người: "Tối nay không phải Phù Minh trực, hắn hẳn là đã về chỗ ở của ám vệ nghỉ ngơi rồi."

"Ồ."

Tang Niệm Niệm cố ý kéo dài giọng, trong mắt mang theo ý cười xấu xa: "Ngươi đi gọi hắn dậy, bảo hắn tối nay canh gác bên ngoài cung điện của ta."

"Vậy Lưu Tuyền..."

"Gọi hắn đến hầu hạ ta."

Đuôi mắt Tang Niệm Niệm hơi nhếch lên: "Nhớ kỹ, đợi Phù Minh dẫn người đến cửa rồi, ngươi hãy gọi Lưu Tuyền vào hầu hạ ta trước mặt hắn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.