“Nô tỳ này thật không có mắt! Làđồ ngu xuẩn, dám chắn roi thay tiện loại ngươi! Không đánh chết nàng,xem như là trời đất ban phước cho nàng!” Thượng Quan Quân Dao khinh thường, nhìn Chỉ Hâm nằm trên mặt đất, mỉa mai nói.
Hàn Lăng không nói gì, chỉ là ánh mắt lại u ám dọa người.
Vài tỳ nữ sau khi chạm đến tầm mắt u ám của nàng, lập tức cúi đầu tránh né.
“Thương tổn ta, có lẽ ta sẽ không muốn mạng các ngươi. Thế nhưng thương tổn người ta để ý, các ngươi đừng hòng tránh được tử kiếp!” Hàn Lăng híp mắt, sát khí sắc bén bùng lên, lời của nàng vừa ra, hơi thở tử vong liền bao phủ khắp gian phòng.
Tiếng gió thổi gào thét càng dữ dội hơn, bên trong phòng, lại lạnh hơn.
Chúng tỳ nữ sau khi nghe Hàn Lăng nói, toàn thân đều kịch liệt run rẩy.
“Các ngươi thật là vô dụng! Đềungẩng đầu lên cho ta! Một đứa nhỏ tám tuổi, có thể làm được gì? Nàng nói muốn mạng các ngươi, các ngươi liền tin? Nếu các ngươi vẫn khúm núm như thế, sau này đừng đi theo ta, toàn bộ đều đi Tây uyển nuôi sói hoangđi.” Thượng Quan Quân Dao vừa thấy chúng tỳ nữ mới vậy mà sợ hãi Hàn Lăng, không khỏi căm phẫn nổi giận mắng.
“Vâng, Đại tiểu thư.” Chúng tỳ nữ vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, đi Tây uyển làm hạ nhân? Các nàng sao có thể chịu được.
Hàn Lăng hừ lạnh, nắm chặt trâm gài tóctrong tay, ánh mắt đột nhiên mở to, nhất thời hàn quang bắn ra bốn phía! Thân hình di động, trước mặt chúng tỳ nữ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-phi/5102/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.