Nhân sinh như một vở kịch, hắn đang xem nhân sinh, xem sắc mặt khác nhau của người khác.
Trong hồng mâu của Phượng Hạo Vân hiện lên một tia sáng cực lạnh, trên giường một nam một nữ lửa nóng triền miên. Trong căn phòng to lớn, không chỗnào không có hương vị kích tình.
Giương mắt nhìn qua, nữ nhân vànam nhân dường như đang đều đã đạt được khoái cảm cực đại. Nhìn haingười trần như nhộng, miệng hắn gợi lên khinh thường, nữ nhân là phi tửcủa hắn, mà nam nhân lại là ám vệ của hắn. Loại tiết mục này, mấy nămqua cơ hồ đêm nào cũng trình diễn.
Đáng tiếc, ai cũng không biết, từng đêm, mây mưa thất thường cùng với phi tử sẽ là ám vệ mà không phải hắn!
Về phần nguyên nhân vì sao không chạm vào nữ nhân đó? Đôi mắt hai màu đenđỏ của Phượng Hạo Vân chớp động một tia khó hiểu. (Song: chậc, ta hiểurồi a)
Sau nửa canh giờ, ám vệ đứng dậy mặc quần áo xong liền rời đi, lưu lại phi tử thỏa mãn nằm trên giường. Phượng Hạo Vân lắc lư cáichén trong tay, bên trong còn lại một ít rượu. Dừng lại nửa khắc, rồimột ngụm uống hết.
Cũng đúng lúc này, phi tử tỉnh lại. Hai mắt mê ly nhìn về phía Phượng Hạo Vân, thẹn thùng nói: “Hoàng Thượng, nô tỳngủ quên mất, đã mắc phải tội, mong Hoàng Thượng lượng thứ.”
“Ân, trời cũng sắp sáng, ngươi trở về đi.” Phượng Hạo Vân đạm cười nói.
Nghe vậy, phi tử đỏ bừng mặt, vội vàng mặc quần ao, sau đó lưu luyến rời đi.
Ngoài cửa, Ngôn Nhi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-phi/2112783/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.