Tứ Vương phủ
Phượng Hạo Thiên rời khỏi phòng Triệu Ương Ương, liền đi theo con đường nhỏ uốn lượn, đi vào Ngạo Tuyết lâu đình hóng mát.
Rất xa, hắn còn chưa tới, thì đã phát hiện trong lương đình, đã có người.
Một bóng dáng màu trắng nho nhỏ, ở dưới ánh trăng, ngồi trên ghế đá trong đình. Một cảm giác hoảng hốt nảy sinh giống như không cẩn thận nhìn thì bóng dáng nho nhỏ kia sẽ phiêu miểu như một linh hồn, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị gió thổi bay mất.
Giờ khắc này, tâm thiếu niên kịch liệt rung động.
Hắn thế nhưng có cảm giác nàng không thuộc về nơi này.
Bình ổn lại tâm tình, nhìn về phía nữ hài một thân bạch y phiêu dật, tóc đen buông xõa, khuôn mặt lạnh lùng.
“Ngươi sao lại ở trong này?” Phượng Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.
Hàn Lăng chậm rãi quay đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, đồng dạng nghi hoặc, bên miệng gợi lên một nụ cười không có ý tốt, nói: “Ngày tốt cảnh đẹp, đêm động phòng hoa chúc, ngươi không ôm mĩ nhân hưởng thụ cá nước thân mật, sao lại cô độc tới đây?”
Nghe vậy, hai má thiếu niên liền nhiễm một tầng màu đỏ, khóe miệng co rút, cả giận nói: “Cá nước thân mật? Một hài tử như ngươi thì biết cái gì!” Nghe một hài tử nói chuyện nam nữ, cảm giác là lạ, nàng có thể thoải mái tự nhiên mà nói, nhưng hắn lại cảm thấy…… ngượng ngùng.
Hàn Lăng nhướng nhướng mi, dung nhan non nớt đã có nhìn thấy rõ mỹ mạo, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-phi/2112780/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.