Phượng Hạo Thiên biết Hàn Lăng không có nội lực, gắt gao nắm tay Hàn Lăng, âm thầm đem chút nội lực qua cho Hàn Lăng. Tuy Hàn Lăng không kêu đau, không kêu mệt, nhưng hắn biết, nàng nhỏ như vậy, ý chí chống đỡ của nàng ương ngạnh, nhưng kỳ thật, nàng đã mệt lắm rồi……
Có người nói, trời tối, tối đến tận cùng, thì trời sẽ sáng lên!
Chạy đi trong quán tính, lòng bàn chân của ba người đã sớm nổi lên mụn nước, sau một buổi tối mong đợi, mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng!
“Thật tốt quá! Trời sáng rồi!” Thượng Quan Minh Tiệp vui vẻ kinh hô, chỉ cần trời sáng, liền chứng minh nguy hiểm sắp qua đi.
Phượng Hạo Thiên cũng đồng thời nở một nụ cười thản nhiên.
Hàn Lăng cau mày nhìn phía trước.
“Đừng cao hứng quá sớm!” Hàn Lăng lạnh lùng nói, tầm mắt nhìn chằm chằm phía trước, phía trước không đến một trăm thước, không phải vách núi cũng là chỗ đất lỡ! Giờ khắc này, nếu không có địch nhân đến đây thì tốt, nhưng nếu địch nhân đuổi tới đây, bọn họ căn bản không có đường lui!
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên và Thượng Quan Minh Tiệp nghi hoặc chuyển tầm mắt theo tầm mắt Hàn Lăng nhìn về phía trước, phía trước một trăm thước căn bản là không có đường!
Tất cả đều là người thông minh, nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt, đều biết hoàn cảnh phải trước mắt là gì!
Phượng Hạo Thiên từng tới nơi săn bắn này hai lần, mày kiếm nhíu chặt, lạnh giọng nói: “Phía trước là một triền núi! Bất luận kẻ nào rơi xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Dứt lời, sắc mặt Hàn Lăng vẫn không đổi, trong rừng rậm, nguy hiểm nơi nào cũng có, loại tình huống này nàng cũng đã đoán trước được. Thượng Quan Minh Tiệp khuôn mặt tái nhợt. Không ngờ chạy một đêm, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi nguy hiểm.
“Nga?” Hàn Lăng nhíu mày, hai mắt híp lại nhìn phía trước.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể quay về đường cũ!” Thượng Quan Minh Tiệp khó nén lo lắng, nàng có chút sợ.
Phượng Hạo Thiên lắc đầu, tuấn dung lạnh như băng càng lạnh lùng hơn, “Không có khả năng! Nhân mã của Ngũ đệ đã đuổi đến! Nếu quay lại đường cũ thì chỉ có tự mình tìm chết!”
“Như vậy, chúng chỉ có một con đường duy nhất, chính là chờ chết?” Thượng Quan Minh Tiệp thân hình run lên, quả là không có hy vọng. Tâm tư chuyển động, không khỏi có chút oán hận việc làm thiếu suy nghĩ lúc nãy, đưa mình vào hoàn cảnh như vậy!
Hàn Lăng hai mắt vô cùng sắc bén, nhìn phía trước, vô cùng trấn định.
Một lát sau, lời nói của Phượng Hạo Thiên quả nhiên thành sự thật. Một loạt tiếng bước chân càng ngày càng gần!
Bọn họ quả nhiên đuổi đến!
Bóng dáng một đám người hiện ra trước mặt ba người.
Người dẫn đầu vẫn là Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh.
Sau khi nhìn thấy Phượng Hạo Thiên, Phượng Hạo Hiên cuồng tiếu không ngừng: “Ha ha ha…… Tứ ca, ta đã sớm muốn nói, các ngươi trốn không thoát! Nhưng mà, không ngờ các ngươi thế nhưng có thể không ăn không uống chạy suốt một đêm! Nhưng như vậy thì sao, ngươi cũng chỉ còn con đường chết! Hôm nay nếu ngươi không chết dưới tay ta và Thất đệ thì cũng sẽ giống như Lục đệ, lăn xuống triền núi, tự tìm tử lộ! Ha ha ha…….”
Tiếng cười càn rỡ, chói tai vô cùng.
Hàn Lăng không hờn giận nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng: “Không phải ngươi thải không chùi đít chứ? Mùi hương thật gay mũi!” (Song: ách, ta không nói nên lời)
Tiếng nói vừa dứt, lập tức mọi người ở đây đều không nhịn được mà cười to.
“Ta có chỉ tên nói họ ai sao? Nhưng không ngờ Ngũ điện hạ lại không lau khô tịnh mông liền ra cửa!” Hàn Lăng cười nhạo.
Thượng Quan Minh Tiệp cười cười, ánh mắt vẫn nhìn bốn phía. Phát hiện không có địa phương có thể chạy đi. Rốt cuộc bỏ cuộc, nếu không thể thoát khỏi cái chết, như vậy chết cùng Phượng Hạo Thiên, đáng giá.
“To gan!” Phượng Hạo Hiên gầm lên một tiếng! Không ngờ một tiểu hài tử lại dám khiêu khích hắn! Đáng chết!
Một bên Phượng Hạo Minh thật sự không nhìn được nữa, nói với Phượng Hạo Hiên: “Ngũ ca, không nên so đo với một hài tử.” Quay đầu nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, nói tiếp: “Tứ ca, ta cho ngươi lựa chọn, có tự mình kết liễu không?”
Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt thiếu niên, thiếu niên chậm rãi cười khẽ, nhìn qua ấm áp làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, nhưng con ngươi đen bình tĩnh, cũng thâm trầm, âm hàn thấu xương. “Nếu chết, ta cũng muốn giết các ngươi!”
Tiếng gió gào thét, thanh âm thiếu niên âm lãnh như hàn băng vạn năm.
Hàn Lăng tiến lên hai bước, không e ngại nhìn thẳng phía trước, địch nhân của nàng, giết không hết. Nhưng, nàng không sợ! Đột nhiên, nghĩ tới gì đó,nữ hài nở một nụ cười gian trá, nói khẽ với thiếu niên: “Có muốn nghe lại tiếng vang điếc tai? Có muốn nhìn thấy mình vẫn bất động nhưng đám người đông nghịt phía trước tứ chi phân tán không?”
Thiếu niên kinh ngạc nhìn nữ hài, nhớ đến một màn khói đen dày đặc hôm qua, đồng dạng cười gian trá, gật gật đầu.
Hàn Lăng nắm chặt tay, hai ngày trước lúc nhàn rỗi, tự tay nghiên cứu tạo ra thuốc nổ, tuy rằng uy lực không lớn, nhưng giết mấy chục, mấy trăm người vẫn là dư dả.
Không đủ, giờ khắc này. Trên người nàng, chỉ còn lại một cái. Cho nên, không đến thời điểm nguy hiểm, nàng tuyệt đột không thể sử dụng tùy tiện.
Thượng Quan Minh Tiệp nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, chỉ có thể cau mày, có chút không hờn giận nhìn bọn họ kẻ xướng người họa.
“Chết hết đi!” Hàn Lăng cầm thuốc nổ trong ta, dùng sức tung ra.
Nhất thời, tiếng nổ kịch liệt vang lên!
Khói đặc và liệt hỏa đồng thời bốc cháy lên!
Tiếng kêu thảm thiết điếc tai xen lẫn trong đám khói đặc, hướng thẳng lên trời.
Thượng Quan Minh Tiệp mở to hai mắt mà nhìn, không thể tin được một màn trước mắt. Từ khi nào mà trong tay Hàn Lăng lại có vũ khí lợi hại như vậy! Có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy! Nguy hiểm, Hàn Lăng nguy hiểm vượt qua khỏi tưởng tượng của nàng! Không được, phải tìm cơ hội giết nàng!
“Con mẹ nó! Lại là thứ này! Chết tiệt!” Trong hỗn loạn, vang lên tiếng mắng của Phượng Hạo Hiên.
“Đều xông lên cho bản điện hạ, đem bọn họ chém thành tám đoạn!” Phượng Hạo Hiên cao giọng ra lệnh.
Binh lính nhận lệnh lao ra khỏi đám khói đặc, hướng tới ba người Hàn Lăng.
Nhìn đám người, Hàn Lăng mắt đen lóe lên sát khí, “Không thể sống thì sẽ đồng quy vu tận!”
“Yên tâm, chỉ cần có hy vọng sống sót, ta nhất định sẽ không để ngươi chết!” Nghe được lời nói của Hàn Lăng, thiếu niên quay đầu nói với nàng. Những lời nói này, là hứa hẹn của hắn. Là lời hứa có trọng lượng nghìn cân.
Nữ hài mắt đen chợt lóe, tâm vừa động, một cỗ ấm áp chảy qua tâm, gật đầu thật mạnh.
Thượng Quan Minh Tiệp trong tâm tràn đầy hận ý, cắn chặt răng, thâm tình nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, “Tứ điện hạ, chỉ cần có một đường sinh cơ, có thể để Tứ điện hạ còn sống, cho dù Minh Tiệp phải chết, Minh Tiệp cũng cam tâm tình nguyện!”
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên mắt đen chớp động, hai đầu lông mày nhíu lại.
Đám người xông đến! Không để cho bọn họ suy nghĩ nhiều!
Lại là một hồi chém giết!
Đao quang kiếm ảnh, huyết sắc tràn ngập!
“Giết! Giết hết bọn họ!”
Phía sau, không ngừng vang lên thanh âm của Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh.
Ba người Hàn Lăng liều mạng chống cự
Đám người đông nghịt đến gần, ba người Hàn Lăng bất giác lùi về sau từng bước một.
Trên trời có đám mây đen lướt qua, mang theo một tia lãnh khí.
“Cẩn thận!” Hàn Lăng xuất loan đao ra, lúc thu hồi, nhìn thấy bên cạnh Phượng Hạo Thiên có người đánh lén, lập tức chạy tới, đem loan đao đâm vào cơ thể người nọ.
Thượng Quan Minh Tiệp đồng thời dựa vào phía sau Hàn Lăng. Nhân cơ hội quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện cách đó năm bước chính là triền núi nguy hiểm! Trong mắt chớp động ám quang lạnh lẽo, nhìn về phía Hàn Lăng chuyên tâm đối địch, tâm tư chuyển động.
Lúc này! Một tiếng kèn vang lên!
Phía sau đám người đông nghịt, lại có một đám người nữa đi tới!
“Ngũ đệ, Thất đệ, dừng tay cho trẫm!” Xa xa, nam tử bạch y thanh nhã cưỡi đại mã mà đến, phía sau là vô số binh lính.
Nhất thời, tình huống đột nhiên nghịch chuyển.
Thượng Quan Minh Tiệp xem chuẩn thời cơ, dưới tình huống không ai nhìn thấy, xuất ra một chưởng mười thành công lực hướng tới Hàn Lăng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]