Dương Quốc Phúcó một loại dự cảm xấu, nếu không nhanh chóng diệt trừ bọn họ, nhất định sẽ có chuyện xảy ra! Có lẽ ngay cả mạng của hắn cũng không còn!
Bầy chim bị chấn kinh, ồn ao kêu lên sợ hãi, bay lung tung đi.
Cách đó không xa trong cánh rùng, Hàn Lăng lao ra khỏi vòng vây, nhảy xuống khỏi tuấn mã cao lớn, một mình đi vào trong cánh rừng rậm rạp!
Đối với rừng rậm, nàng quen thuộc hơn bất kì ai! Nhớ lúc trước nàng ở trong rừng rậm Amazon ngây người hơn năm tháng, mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm! So với cười ngựa thì nàng thà tự mình đi thì hơn!
Thân ảnh nho nhỏ, nhanh chóng xuyên qua cánh rừng.
Con ngươi đen bóng, nhìn phía trước, không có một tia e ngại. Quanh thân tràn ngập hơi thở lạnh như băng làm cho người khác sợ hãi.
Lúc này, sát khí không chỗ nào không có, nếu không đủ trấn định, sẽ bị giết!
Đột nhiên, Hàn Lăng dừng cước bộ, cau mày nhìn cảnh tượng phía trước.
Hơn vạn binh lính mặc khôi giáp, vây quanh một mảnh không người phía trước.
Giữa vòng vây là một trung niên nam tử, một thân hoàng bào, sắc mặt tái nhợt nhìn một nam tử một thân bạch y.
Nam tử nhìn qua khoảng mười tám tuổi, một lọn tóc dài lại nửa bên mặt, nhưng cũng không thể che lại khuôn mặt tái nhợt của hắn, giống như bệnh quấn thân lâu năm, nhưng, lúc này vẻ mặt của hắn lãnh tuyệt.
Trung niên nam tử mặc hoàng bào, không cần đoán, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-phi/2112766/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.