Edit: Tiểu Mộng
Beta: LengkengYJs
Ngày trước Phương Thanh từng theo học mỹ thuật. Lần trước tôi cũng đã từng nói qua là cậu ấy kiếm sống bằng cách nhận thiết kế qua mạng. Công việc ấy cũng tốt nhưng mà thu nhập không được ổn định cho lắm. Gần đây cậu ấy quyết định dạy phụ đạo mỹ thuật cho học sinh cấp ba tại nhà. Thật trùng hợp là công ty của tôi gần đây rất bận rộn. Mỗi ngày đều phải tăng ca nên thường xuyên về nhà muộn, như vậy cũng tốt, có thể tạo không gian thoải mái cho học sinh để kiếm thêm tiền sinh hoạt. Chuyện tốt như vậy sao lại không làm chứ? Cho nên khi Phương Thanh hỏi tất nhiên tôi sẽ vui vẻ đồng ý.
Gần đây thật sự là mệt chết đi được. Ngủ muộn và dậy sớm làm tôi đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Sáng nay vì vội vàng đi làm mà để quên ở nhà bản báo cáo chuẩn bị cho cuộc họp buổi tối. Tôi chỉ còn cách buổi chiều xin nghỉ để về nhà lấy.
Tôi vừa mở cửa thì liền thấy có thêm một đôi giày thể thao nam, không biết có phải là học sinh dạy kèm của Phương Thanh không? Vừa đi đến phòng sách tôi liền nghe thấy tiếng người đàn ông lạ: “Thầy Phương à, thầy xem em vẽ như vậy có đúng không?”
Quả đúng là học sinh rồi. Tôi sợ quấy rầy Phương Thanh đang dạy, nên liền ròn rén lấy tập báo cáo trên bàn rồi rời đi.
“Ôi! Em Lâm à, đừng như vậy mà, uhm…… Chúng ta uhm…… Hãy học tiếp đi, đừng khi dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhuc-nguoi-yeu-cua-minh/2411321/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.