Chương trước
Chương sau
Cảm giác ngủ đã thật lâu, mãi cho đến giờ ngọ (12h trưa)ngày hôm sau, Trữ Nhiễm mới từ từ thức dậy. Xoa xoa ánh mắt ngồi dậy, Trữ Nhiễm phát hiện nơi này không phải nhà của mình, cẩn thận nhớ lại một chút sự việc ngày hôm qua mới gãi gãi tóc thở dài một hơi. Thời điểm đang ở chung quanh tìm quần áo, Thiệu Khải Long đẩy cửa đi đến.
“Ngươi tỉnh?”
“Nga, Thiệu tiên sinh.”
“Đói bụng sao, đi xuống ăn một chút gì đi?”
“Không cần, nga đúng rồi, cám ơn ngươi ngày hôm qua đã cứu ta, ta phải đi.”
Thiệu Khải Long nhíu lông mi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Về nhà của mình.”
“Nơi này mới là nhà của ngươi, ngoan ngoãn ngụ lại đây, chỗ nào cũng không được phép đi!”
Lời này nói thực bá đạo, tựa hồ hoàn toàn không chừa đường sống cho người khác, Trữ Nhiễm rất muốn chất vấn hắn, nhưng là nghĩ đến dù sao hắn cũng đã cứu chính mình, vẫn là lời nói nuốt trở vào: “Thiệu tiên sinh, chúng ta lúc trước đã không còn liên quan gì nhau.”
Thiệu Khải Long bắt lấy cổ tay hắn, trực tiếp kéo hắn vào trong lòng, Trữ Nhiễm cực lực muốn giãy khỏi ôm ấp của hắn, nhưng lại hoàn toàn không phải đối thủ của y: “Tiểu Nhiễm, đừng náo loạn.”
“Thiệu tiên sinh, mời ngươi buông tay.”
“Ngươi như vậy chết, bảo ta như thế nào có thể yên tâm?”
Giãy dụa không có kết quả, Trữ Nhiễm dần dần buông tha phản kháng, nghiêng mặt né tránh hơi thở trên mặt của mình: “Thiệu tiên sinh, lúc trước không phải chúng ta đã giải quyết tốt sao? Ta hiện tại làm cái gì cũng không có một chút quan hệ với ngươi.”
Lời này làm cho Thiệu Khải Long cảm thấy có chút khó chịu, một tay khéo léo nắm lấy cằm, đem gương mặt đang trốn tránh kia kéo trở về, nghiêng người hôn lên, Trữ Nhiễm kinh hãi giãy dụa, ai ngờ cánh tay kia dùng lực quá mạnh, như thế nào cũng trốn không thoát, mắt thấy đôi môi mỏng manh một chút tới gần mình, Trữ Nhiễm vội vàng nâng tay bịt kín miệng đối phương.
Mở to mắt, Thiệu Khải Long dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn, nam hài này từng yêu mình yêu đến chết đi sống lại, như thế nào đột nhiên lại bài xích chính mình, cả hôn cũng không chịu cấp cho mình một cái, hay là nói hắn hiện tại thật sự không yêu mình?
“Thiệu tiên sinh, chúng ta trong lúc đó đã không còn là quan hệ tình nhân, thỉnh ngươi tôn trọng một chút.”
Thiệu Khải Long nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay nhỏ bé: “Ngươi thật sự không thương ta?”
Trữ Nhiễm gắt gao theo dõi ánh mắt hắn, thập phần khẳng định nói: “Ái mộ của Trữ Nhiễm trước kia với ngươi đã chết, hiện tại Trữ Nhiễm này, không thương ngươi, cũng tuyệt không yêu ngươi.” Lời nói này đều là sự thật, chỉ là Thiệu Khải Long cũng không khả năng hiểu được ý nghĩa chân chính của những lời này.
Thiệu Khải Long cẩn thận nhìn vào ánh mắt của hắn, xác định lời nói của hắn hết thảy đều là thật sự, hắn thật sự không có yêu chính mình. Nhưng là cá tính thích khiêu chiến, Thiệu Khải Long hoàn toàn không nổi giận, đối với hắn lộ ra một nụ cười mê chết người, nhẹ nhàng ở trên bàn tay nhỏ bé của Trữ Nhiễm hôn một chút.
“Không quan hệ, ta sẽ lại làm cho ngươi một lần nữa yêu thương ta.”
Nam nhân này hình như đầu có vấn đề, Trữ Nhiễm nghĩ như vậy. Thiệu Khải Long phi thường đứng đắn buông lỏng ra hai tay, Trữ Nhiễm nhanh chóng lui về phía sau một bước: “Thực xin lỗi, ở trong này quấy rầy lâu như vậy, ta muốn về nhà.”
“Về nhà? Trở về ở cùng tiểu khất cái kia sao?”
Lời này làm cho Trữ Nhiễm rất nghi hoặc, hắn như thế nào lại biết? Hơn nữa hai chữ khất cái làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy rất là vũ nhục: “Khất cái thì đã sao?”
Thiệu Khải Long điềm đạm nở một chút nụ cười: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không nghĩ muốn hạ thấp hắn, chỉ là cảm thấy bất khả tư nghị (không thể hiểu nổi). Tiểu Nhiễm, ngươi rời đi ta chẳng lẽ chính là bởi vì hắn? Ngươi yêu thương hắn?”
“Chúng ta trong lúc đó cũng không phải loại quan hệ này, hắn chỉ là bạn tốt của ta mà thôi.” Thiệu Khải Long đương nhiên biết bọn họ chỉ là quan hệ bằng hữu, nếu không hắn như thế nào tùy ý để người của mình ở chung cùng người khác một chỗ lâu như vậy.
“Không phải là tốt rồi, về sau vẫn là trở về đây đi, ngươi ở bên ngoài ta lo lắng.”
“Không cần Thiệu tiên sinh lo lắng.”
Trữ Nhiễm biểu tình rất kiên quyết, xem ra hắn là xác định vững chắc phải rời khỏi chính mình. Thiệu Khải Long ưu nhã ngồi ở trên ghế, đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một ngụm: “Lâm Thắng cùng Mục Thiên Hào cũng không phải là người đơn giản, bằng vào năng lực một mình ngươi chỉ sợ là không đối phó được?”
“Ngươi, ngươi như thế nào biết?” Nam nhân này vì cái gì tất cả đều biết? Chẳng lẽ hắn luôn luôn cho người theo dõi chính mình?
Thiệu Khải Long biết hắn suy nghĩ cái gì, cười nói: “Giám thị ngươi chỉ là bởi vì lo lắng ngươi mà thôi.”
“Thiệu tiên sinh, ngươi có tất yếu phải làm như vậy sao?”
Thiệu Khải Long nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu Nhiễm, ngươi chẳng lẽ đã quên sao? Từ ngày đầu tiên bắt đầu, ta đã đối với ngươi nói qua, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cũng đều sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không cho ngươi gặp bất luận nguy hiểm gì.” Kí ức trong đầu rất nhanh tìm kiếm, thời điểm Trữ Nhiễm mười lăm tuổi lần đầu tiên cùng Thiệu Khải Long, nam nhân này liền phát thệ như vậy. Tổng cảm thấy Thiệu Khải Long đối với Trữ Nhiễm vẫn là có chút cảm tình.
Trữ Nhiễm ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn hai chân chính mình, kỳ thật hắn nói cũng có đạo lý, hai người kia xác thực khó đối phó. Đừng nói là giết bọn hắn, chỉ là tới gần chỉ sợ cũng rất khó. Thiệu Khải Long thấy lời nói của mình sinh ra tác dụng liền tiếp tục nói: “Tiểu Nhiễm, ngươi cùng những người đó rốt cuộc có thù oán gì, có thể nói cho ta biết không?”
“Ta, thực xin lỗi, ta tạm thời không thể nói cho ngươi.”
“…… Xem như, ta không bức ngươi.” Nam hài nhi này trên người bí mật càng ngày càng nhiều, Thiệu Khải Long phát hiện chính mình căn bản là không biết hắn. Hoặc nói là hắn hiểu biết Trữ Nhiễm trước kia, lại không hiểu biết Trữ Nhiễm hiện tại. Thiệu Khải Long từng cầm những tư liệu này cẩn thận nghiên cứu qua, khất cái, dân cư buôn lậu, người giàu có, công tử nhà giàu, những người này căn bản là gia cảnh rất khác biệt, hơn nữa thiên nam địa bắc phân bố khắp nơi, hoàn toàn tìm không thấy điểm liên hệ, thật sự không biết Trữ Nhiễm cùng những người này rốt cuộc có thù oán gì?
“Tiểu Nhiễm, ta có thể giúp ngươi, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của mình.”
Trữ Nhiễm tâm dần dần bắt đầu dao động, sau một lúc lâu hỏi “Điều kiện là gì?”
Thiệu Khải Long khẽ phất tay: “Chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta là tốt rồi, những chuyện khác cái gì ta cũng không cần. Nếu ngươi không thích cùng ta phát sinh quan hệ, ta đây có thể cam đoan, tuyệt không chạm vào ngươi.”
“Thiệu tiên sinh, ta căn bản không có khả năng yêu thương ngươi, ngươi có tất yếu ở trên người ta lãng phí thời gian sao?”
“Không quan hệ, ta không cần.”
Trữ Nhiễm trầm mặc, Thiệu Khải Long xem ra hắn đã bị chính mình lay động: “Tiểu Nhiễm, ngươi suy xét một chút, buổi tối cho ta đáp án.”
Những tiểu nhân vật này đã muốn thu thập gần hết, chỉ còn mặt thẹo Mục Thiên Hào cùng với Lâm Thắng chủ chiếc xe [TD. 68888], hai người kia thế lực rất lớn, bên người luôn có một đống bảo vệ đi theo, muốn thu thập bọn họ bằng năng lực chính mình xác thực rất khó làm được, nói không chừng chính mình còn bị giải quyết trước. Nhưng thật sự là phải mượn trợ thế lực nam nhân này sao? Trữ Nhiễm cẩn thận xem đi xét lại lợi hại trong đó.
Thời điểm buổi tối lão quản gia gõ cửa thỉnh Trữ Nhiễm đi xuống dùng cơm, đi đến lầu một Trữ Nhiễm bị một vị nam sĩ thu hút ánh mắt, người này tướng mạo vì sao quen thuộc như thế, dường như đã gặp qua nơi nào, Trữ Nhiễm nhìn theo hắn nửa ngày, cuối cùng kinh ngạc nhớ tới, người này là người trên xe lửa trả lại túi tiền cho mình.
Thiệu Khải Long căn dặn vài câu, người nọ khom người lui ra, Trữ Nhiễm vội vàng gọi hắn lại: “Uy, ngươi là?”
Bảo vệ kia cung kính hạ thắt lưng: “Trữ thiếu gia, ngài hảo.”
“Chẳng lẽ ngươi là người của hắn?” Trữ Nhiễm chỉ vào Thiệu Khải Long hỏi.
“Phải, tiên sinh vẫn phái ta bảo hộ ngài.”
Thiệu Khải Long ở một bên gợi lên khóe miệng nở một nụ cười: “Tiểu Nhiễm, nếu không phải hắn luôn luôn âm thầm đi theo giúp ngươi, ngươi như thế nào có khả năng mỗi lần đều hóa hiểm thành an?”
“Tài xế xe taxi kia cũng là ngươi sao?”
“Phải, Trữ thiếu gia.”
Ở trên xe lửa lấy lại túi tiền của mình, ở thôn lý dùng xe taxi ra tiếp chính mình, khó trách lúc ấy hội cảm thấy kỳ quái, địa phương hẻo lánh như vậy, như thế nào lại có xe taxi chờ ở kia. Thì ra là thế, nguyên lai hết thảy hành động của mình, Thiệu Khải Long đều rõ như lòng bàn tay, điểm mấu chốt là, nếu nam nhân này không âm thầm giúp chính mình, sợ là bản thân chết như thế nào cũng không biết.
Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm đặt lên trên ghế: “Tiểu Nhiễm, báo thù cũng không phải đơn giản như vậy, vẫn là để cho ta giúp ngươi đi.”
Đối với hai cặp mắt thành khẩn kia, Trữ Nhiễm cuối cùng vẫn là tin hắn: “…… Được rồi, ta đáp ứng ngươi.” Với kiến thức xã hội vài năm trước kia, Trữ Nhiễm đã thấy qua đủ loại ánh mắt: khinh bỉ, đồng tình, chán ghét, thương tiếc, sát khí đằng đằng, thời gian lâu dài hắn luôn có thể chuẩn xác nhìn ra hàm ý trong ánh mắt người khác, mà giờ này khắc này hắn tin tưởng Thiệu Khải Long là thật lòng muốn giúp hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.