“Alo?”
“Đem kia hai thằng nhãi con xử lý đi.”
“Ta đã biết.”
Người nọ buông điện thoại, hướng hai hài tử lộ ra biểu tình khủng bố, Lăng Nhiễm hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hắn tựa hồ có cảm giác tử thần đang đi từng bước một tới gần chính mình. Bọn cướp đem xe dừng ở sơn đạo gần đây, đem hai anh em bọn họ một đường kéo dài tới bên trong rừng cây, vứt trên mặt đất.
“Chôn.”
“Đã biết.”
Một chiếc xẻng mới ở trên mặt đất đào xới, Lăng Nhiễm biết đó là mộ phần của bọn họ, sứ giả địa ngục đã hướng bọn họ vẫy tay. Cảm giác khủng bố kia làm cho huynh đệ hai người không ngừng giãy dụa, hai thân hình nho nhỏ không ngừng trên mặt đất vặn vẹo. Nửa giờ sau, một người đi đến bên người bọn họ, cười lạnh một tiếng.
“Muốn trách thì trách phụ thân các ngươi đi thôi.” Nói xong một cước đem Lăng Nhiễm đá xuống hố đất vừa đào, ngay sau đó ca ca cũng bị đá xuống dưới thật mạnh lên trên người chính mình.
Huynh đệ hai người kịch liệt vặn vẹo thân hình, tiếng khóc tuyệt vọng lại như trước, không thể ngăn cản bùn đất từng lớp phủ lên người bọn họ, một chút ánh sáng ở trước mắt từ từ biến mất. Ngay tại thời điểm Lăng Nhiễm buông tha mọi hy vọng thì tiếng chuông di động chói tai lại vang lên.
“Alo?”
“Kế hoạch thay đổi, lập tức đem bọn họ mang lại đây.”
“Đã biết.”
Buông điện thoại, người nọ chạy nhanh lại ngăn động tác thủ hạ: “Không cần chôn, tiên sinh muốn chúng ta đem người mang trở lại.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhiem-trong-sinh/1304955/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.