Dợm bước lên thềm, một tòa tiểu viện xưa cũ giản dị nằm sâu trong rừng mai trên đồi xanh.
Tuy Phong Thiên Nhai chưa từng nghĩ rằng Mai Nguyệt cư sẽ lộng lẫy được bằng Diễm lâu, nhưng tiểu viện này lại mộc mạc chân chất ngoài dự đoán của nàng. Đừng nói là Diễm lâu, nơi đây thậm chí còn kém cả một hộ dân bình thường trong thành trấn. Nếu phải đưa ra một nơi đôi phần giống nó, Phong Thiên Nhai chỉ có thể nghĩ đến đỉnh Thiên Nhai của nàng.
Nhưng khi đứng trước Mai Nguyệt cư, Phong Thiên Nhai vẫn ngắm nghía xung quanh. Nàng thầm nhủ, nơi đây gạch xanh ngói xám, giản dị tự nhiên song lại có nét tĩnh mịch rất riêng.
Khác với đỉnh Thiên Nhai, đứng trên đỉnh Thiên Nhai, thứ người ta cảm nhận được là sự bát ngát mênh mông cùng khoáng đạt rộng rãi, nhưng đước trước Mai Nguyệt cư, họ chỉ có thể cảm thấy cô tịnh đìu hiu, không có bạn bè thân thích, không có láng giềng hàng xóm, đến cả chim muông dã thú cũng bặt hơi —– Thứ ùn ùn kéo đến chỉ có tịch lặng.
Trước Mai Nguyệt cư là một rừng mai nhỏ, giờ đang độ cuối thu, cành mai đơm nụ lấm tấm, đỏ thẫm cũ kỹ buồn rầu như điểm xuyết thêm vào bức tranh cây rừng vàng úa lụi tàn xung quanh.
Lung Ngọc đi đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ của tiểu viện, ngoảnh đầu mời mọi người, “Vào thôi.”
Lưu Ly Dạ đi sau lưng Lung Ngọc, “Đi nào đi nào, rong ruổi lâu như vậy, người muốn rã cả rồi. Lung Ngọc, tỷ mau chóng chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210230/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.