Rong ruổi cả ngày, sập tối, Phong Thiên Nhai thắng ngựa lại.
Nàng nhảy xuống xe, duỗi cánh tay. Nơi dừng chân là một con đường núi rộng lớn, xung quanh là dãy núi cao ngất. Sừng sững mơ màng, sương mây vấn vít.
Màn đêm chốn núi rừng thường đến sớm hơn ngoài kia, mặt trời như đã lặn xuống chỉ sau cái chớp mắt. Phong Thiên Nhai hít sâu một hơi, ngoái đầu nói với lãng nhân đang ngồi tựa vào xe: “Yến khờ, hôm nay đến đây vậy.” Nàng chỉ cánh rừng bên cạnh, nói tiếp: “Rừng bên ấy rậm, dễ giấu mình, thế đất lại phức tạp, nếu gặp chuyện thật thì cũng tiện thoát thân.”
Yến Cô Minh mở mắt trông sang, gật đầu.
Phong Thiên Nhai đi đến trước mặt Yến Cô Minh, đưa tay vuốt mặt hắn.
“Sao thế, mệt à?”
Yến Cô Minh lắc đầu.
Phong Thiên Nhai khẽ cười. Nàng biết Yến Cô Minh sẽ chẳng bao giờ than rằng mình mệt, cũng như sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình đau. Nhưng, không nói không có nghĩa là thực sự cảm thấy ổn. Yến Cô Minh mang thương tích nặng đến thế, lại đã rong ruổi cả ngày, sao có thể chẳng bị gì.
Phong Thiên Nhai nói: “Chàng đúng là một con vịt chín.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Chỉ còn cái mỏ là cứng thôi.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai đi sang, ngón cái miết nhẹ lên gò má cương nghị của Yến Cô Minh, mặt chan chứa ý cười, đôi mắt cong cong như trăng non. Tia nắng hoàng hôn cuối cùng nơi chân trời quẩn quanh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210223/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.