“Thế này mới giống dáng vẻ của em.”
Giọng Yến Cô Minh trầm ấm, Phong Thiên Nhai nhìn thẳng vào mắt hắn, cười bảo: “Dám trêu sư phụ rồi, xem ra đã khỏe rồi đấy nhỉ.”
Yến Cô Minh thản nhiên ừ một tiếng.
Phong Thiên Nhai nhìn nửa trái gương mặt được băng kín của hắn, trên lớp băng vẫn rịn một vệt máu dài. Nàng nhíu mày, khẽ hỏi: “Yến khờ, mặt bị sao vậy?”
Yến Cô Minh: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai: “Ờ ờ, biết là không sao, nhưng đã băng bó thì phải có nguyên nhân.”
Yến Cô Minh: “Bị va phải.”
Phong Thiên Nhai: “Có trúng mắt không?”
Yến Cô Minh: “Không sao.”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, ngồi ghé vào giường Yến Cô Minh, khom lưng híp mắt nhìn hắn. Vừa nhìn vừa chọt trán hắn.
“Nếu còn bảo không sao nữa, ta sẽ đi hỏi lão già kia đấy!” Chọt được hai cái Phong Thiên Nhai đã dừng tay, nàng thổi thổi đầu ngón tay mình, ghét bỏ: “Yến khờ, đầu sao cứng thế này?”
Yến Cô Minh ngoảnh mặt sang chỗ khác, mặc nàng.
Phong Thiên Nhai cúi người xuống, khẽ khàng chạm vào vẩy máu trên mặt Yến Cô Minh. Yến Cô Minh chẳng sạch sẽ gì, máu và mồ hôi trộn lẫn nhau, lúc ngã từ trên núi xuống còn dây cả một đống bụi bặm bùn đất, cả người bẩn thỉu. Phong Thiên Nhai bĩu môi bảo: “Thế này vô tình khiến ta nhớ lại lần đầu gặp chàng. Lúc ấy cũng là một con yến bẩn.”
Yến Cô Minh bỗng hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta trông thế nào?”
Phong Thiên Nhai đăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210201/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.