“Ha.” Yến Cô Minh cười khẽ một tiếng, nhổ cọng cỏ khô ra, “Khéo thật.”
Người ngồi trên ngựa thấy hắn đứng chắn giữa đường, mày hơi nhíu lại.
Yến Cô Minh nhìn gã, chậm rãi cất tiếng: “Phiên cương Thiền Nhạc.”
Bị kẻ khác nhận ra, Thiền Nhạc chẳng lấy làm kinh ngạc, gã thản nhiên nhìn lại.
“Chính là bổn đao.”
Giọng gã trầm lắng rắn rỏi, thấp thoáng công lực độc bá. Nhìn thoáng qua ánh mắt Yến Cô Minh, Thiền Nhạc đã biết phen này chẳng hay ho gì.
Thiền Nhạc trở người xuống ngựa, gã ăn mặc đơn giản, quần áo ngắn vải thô, bó chặt bắp tay cổ chân, cơ bắp cường tráng lộ rõ dưới lớp áo mỏng.
Thiền Nhạc tay giữ cương ngựa, nhìn Yến Cô Minh.
Vóc người gã từa tựa Yến Cô Minh, đều cao lớn vô chừng, hơi thở vững vàng như núi.
Ánh mắt Yến Cô Minh sắc bén tựa như giọt nước thu lạnh lẽo, lạnh lùng lóe sáng dưới ánh trăng.
Người trước mặt này, là nam nhân hắn đã gặp mười năm trước, là nam nhân oai phong một cõi, khuấy động cục diện võ lâm, cục diện thiên hạ. Gã bây giờ khác xa khi ấy.
Nếu bảo mười năm trước, Thiền Nhạc mà hắn biết là một ngọn đao mê đắm máu tanh thì giờ đây, gã chỉ là vỏ đao giấu mũi.
Thứ không thể giấu, chính là chiến ý từng độc bá thiên hạ kia.
Thiền Nhạc buông lời: “Vị tráng sĩ kia, có thể nhường đường chăng?”
Yến Cô Minh: “Ngươi thấy rồi đấy.”
Thiền Nhạc vuốt cằm, hàng mày chững lại.
Lại hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210188/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.