Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không bị bọn chúng phát hiện đâu.”
Diệp Hoài Sơn liếc Phong Đô một cái, Phong Đô gật đầu với y, “Để tránh bẫy, quả thật phải đi xác nhận một lần.”
Diệp Hoài Sơn nói với Phong Thiên Nhai: “Phong cô nương, để chúng ta đưa côđến trấn Hương Lâm, bọn Độc thủ trú tại một khách điếm ở phía nam trấn,mọi chuyện cẩn trọng.”
Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Sẽ cẩn thận mà.”
Đêm hôm ấy, Diệp Hoài Sơn lệnh một trinh sát đưa Phong Thiên Nhai đến trấn Hương Lâm.
Tên trinh sát ấy ăn mặc như một thường dân, chẳng bắt mắt chút nào, chỉ cóđôi con ngươi chốc chốc lại thoáng vẻ lanh lợi. Cậu còn rất bé, lúc nóichuyện vẫn chưa ngớt giọng trẻ con.
“Mời cô nương đi theo tôi.”
Phong Thiên Nhai men con đường mòn xuống núi, vào trấn theo cậu ta.
“Bao tuổi rồi?”
Trinh sát đáp: “Bẩm cô nương, tiểu nhân năm nay mười bảy tuổi.”
“Ồ, bé thế sao.” Phong Thiên Nhai soi cậu một lượt, “Tên gì?”
Trinh sát: “Tiểu nhân là Lý Lý.”
“Lý Lý.” Phong Thiên Nhai thầm nhắc lại, đoạn nhìn chân cậu, “Chân cậu có bản lĩnh đấy.”
Lý Lý khẽ cúi người trước Phong Thiên Nhai.
“Chút tài mọn, chẳng đáng nhắc đến.”
Phong Thiên Nhai: “Theo Diệp Hoài Sơn từ khi nào?”
Lý Lý: “Tiểu nhân mười bốn tuổi đã vào dưới trướng tướng quân.”
Phong Thiên Nhai gật gù, lại tiếp tục tán chuyện vài câu với cậu ta. Lý Lýtuy còn nhỏ tuổi nhưng vô cùng khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210165/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.