Cảnh đêm mê ly, hương tiếng vấn vương quấn quýt.
Trong tòa tiểu lâu tĩnh mịch này, có hai người đang lặng lẽ đánh giá nhau.
Diệp Hoài Sơn không phát hiện ra vẻ kỳ lạ của Phong Thiên Nhai, y nói vớiPhong Đô: “Sư huynh, đây là bạn của đệ, Phong cô nương.”
Một tay Phong Đô khẽ đỡ đầu, tựa người vào ghế dựa gấm tơ vàng, không có ý cử động.
Gã lẳng lặng buông lời: “Tiểu Hoài Sơn, vì điều gì mà đến đây?”
Lời gã thốt ra mang theo âm cuối nhàn nhạt, hờ hững xa xăm như đôi mắt của mình.
Diệp Hoài Sơn: “Hôm nay tới vì có việc cần bàn với sư huynh.”
Phong Đô: “Mở miệng khép miệng đều là sư huynh, tiểu Hoài Sơn, hôm nay có việc cần nhờ nhỉ.”
“Việc này…” Diệp Hoài Sơn ấp úng một hồi mới nói, “Đúng là cần nhờ sư huynh,việc này rất quan trọng, cần một cao thủ hàng đầu trợ giúp mới được.”
“Ồ? Cao thủ hàng đầu.” Phong Đô nhướng mày, chậm rãi đáp, “Vẫn chưa nói là việc gì, cái mũ nịnh hót này chụp xuống mau quá đấy.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Phong Đô: “Nhờ Diễm lâu, phải tuân theo quy tắc của Diễm lâu.”
“Đương nhiên.” Diệp Hoài Sơn gật đầu, rút một vật từ ngực áo ra, Phong Thiên Nhai quét mắt sang, là một xấp ngân phiếu rất dày.
Diệp Hoài Sơn đặt ngân phiếu xuống trước mặt Phong Đô, “Đã chuẩn bị đủ bạc rồi.”
Phong Đô rũ mắt, nhìn xấp giấy mỏng trắng vàng dưới đất, khẽ bật cười.
“Tiểu Hoài Sơn, lại đẩy trọn chỗ phong thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210161/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.