“Cô dạy ta!”
Yến Cô Minh không thừa một lời, quắp tụ kiếm lên, nói với Phong Thiên Nhai.
“Cô dạy ta!”
“Thái độ gì thế.” Phong Thiên Nhai đứng thẳng dậy, “Cầu học thì phải ngoan ngoãn dập đầu kính trà bái sư, rồi ta cũng phải cân nhắc xem có muốn dạy anh hay không nữa chứ.”
Yến Cô Minh nhìn nàng
“Cô dạy ta, mạng của lãng nhân tặng cô!”
“…” Phong Thiên Nhai thở dài, “Anh cứ như bây giờ thì không bàn chuyện được, chúng ta về nhà trước đã.”
Vào nhà, Phong Thiên Nhai lại lôi một bọc đồ khác ra.
Yến Cô Minh ngồi bên cạnh.
Phong Thiên Nhai: “Mua cho con yến nhà anh bộ lông mới đây, thay đi.”
Mở bọc ra, bên trong có vài bộ áo mới bằng vải thô.
Nhìn đống quần áo này, sự kích động trong lòng Yến Cô Minh dần hạ nhiệt, hắn đặt tụ kiếm xuống, đưa tay nhón lấy một bộ.
Phong Thiên Nhai thấy hắn loay hoay mãi thì giật đồ lại, bỏ sang bên. Tay giơ lên hai ba lần đã lột sạch áo Yến Cô Minh.
“Vết thương lại ngấm mưa rồi, băng lại đã.”
Phong Thiên Nhai khom lưng định xé vải sạch. Vừa nhích tay đã bị Yến Cô Minh ngăn lại.
Hắn đặt cánh tay lên tay Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai: “Gì vậy?”
Yến Cô Minh để trần phần thân trên rắn chắc, hạ giọng: “Sao cô lại tốt với ta như thế.”
Phong Thiên Nhai: “Hả?”
Yến Cô Minh: “Sao cô phải tốt với ta.”
Phong Thiên Nhai: “Tốt với anh mà cũng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.