Vì phủ Ninh Quốc hầu và phủ Khánh Quốc công luôn luôn giao hảo, sợ phụ thân trách cứ nên Tạ Bật không dám quản chuyện không đâu này. Còn Ngôn Dự Tân vốn tính tình hào hiệp thì nhiệt tình xung phong hộ tống hai vợ chồng già này đi trước, đồng thời còn kiên trì không cho Tiêu Cảnh Duệ đồng hành, bắt hắn và Mai Trường Tô về kinh sau vì Mai Trường Tô có bệnh trong người nên không thể đi nhanh được."Ông bà Hồ thế nào rồi?" Vừa nhìn thấy hắn, Mai Trường Tô liền hỏi thăm tình hình kiện cáo của hai vợ chồng già nọ."Đơn kiện đã đưa tới ngự sử đài, tình hình bây giờ rất ổn định, Hoàng thượng mật chỉ phái đặc sứ đến Tân Châu, trước khi điều tra kết luận thì tạm chưa khai thẩm vụ án, cho nên bây giờ còn chưa có sóng gió gì. Tạ Bật, ngươi cũng không cần phải vội vã tỏ ra lãnh đạm với ta để tránh tị hiềm như vậy". Mặc dù giọng Ngôn Dự Tân vẫn vui mừng hớn hở nhưng lời nói lại không hề khách khí: "Ta cứ muốn đến thăm Cảnh Duệ và Tô huynh muộn như vậy đấy, ta có đến thăm ngươi đâu, ngươi không phục thì cắn ta đi...""Hừ!" Tạ Bật cau có: "Da ngươi dày như vậy thì ai mà cắn nổi chứ?""Được rồi được rồi, không nói đùa nữa, nói chuyện đứng đắn với các ngươi". Ngôn Dự Tân kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống bên cạnh bàn, với một tách trà uống một hơi cạn sạch: "Chắc là các ngươi còn không biết mình về kịp thời thế nào đâu?""Kịp thời?" Tiêu Cảnh Duệ chớp chớp mắt thắc mắc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216656/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.