Mấy ngày tỉ thí tiếp theo Mai Trường Tô không hề đi xem, chàng lấy cớ không được khỏe để ở lại tuyết lư tĩnh dưỡng.May mà lần trước thái tử và Dự vương đến thăm dò một lần xong đều cảm thấy chàng là một người khó có thể thu phục bằng ơn huệ hay uy quyền, trước khi nghĩ ra phương pháp lôi kéo mới, cả hai đều không hề đến đây dây dưa.Ngày ngày chàng đọc sách gảy đàn, toàn tâm an dưỡng, khí sắc quả thật tốt hơn rất nhiều.Bởi vì đã báo danh thi đấu nên Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân ngày nào cũng phải đánh nhau, đương nhiên không có biện pháp đến chơi với Mai Trường Tô. Ngược lại Tạ Bật lại có vẻ rất nhàn nhã, ngày nào cũng sắp xếp thời gian đến tán dóc, tất cả các đề tài trời nam đất bắc đều đã nói đến, chỉ không nhắc một chữ đến chuyện của Dự vương.Có điều ngày nào sau hoàng hôn tuyết lư cũng trở nên náo nhiệt, một mình Ngôn Dự Tân đủ ồn ào bằng mười người khác. Hắn kể chuyện thi đấu trong ngày như diễn tuồng cho Mai Trường Tô nghe, đặc biệt là khi miêu tả hắn và Tiêu Cảnh Duệ lên võ đài thi đấu thì từ ngữ càng thêm hoa mĩ, nước bọt tung tóe, dường như những màn thi đấu đó đều là những trận đấu thượng đỉnh kinh thiên địa khiếp quỷ thần, đủ để thay đổi cục diện võ lâm hiện nay, chỉ sợ còn đặc sắc hơn cả đi xem trực tiếp tại hiện trường."Ngươi nghe mà không đỏ mặt à?" Tạ Bật thỉnh thoảng lại khẽ huých tay đại ca hắn bên cạnh: "Dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216628/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.