Khoảng mười dặm phía tây bên ngoài vương đô có một đồng cỏ nhấp nhô kéo dài, một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua bên cạnh, bên kia bờ sông thì là một cánh rừng rậm.Bởi vì cảnh sắc đẹp đẽ tĩnh mịch, địa hình đa dạng, khoảng cách lại gần, xưa nay đây vẫn là nơi các công tử quý gia du ngoạn, đua ngựa hoặc luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.Tiếng vó ngựa dồn dập, hai con ngựa phi nhanh một trước một sau dọc theo bờ sông. Ngựa như rồng, người như gấm, dây cương trắng bạc, yên ngựa chạm trổ, hơn nữa kĩ thuật cười ngựa cũng rất cao siêu. Người chạy trước hình như chưa đã, quay đầu ngựa chạy thẳng xuống sông, nước bắn tung tóe ướt cả giày và y phục."Cảnh Duệ! Ngươi đừng nghịch nữa, bây giờ là mùa đông, ngươi mau đi lên cho ta!" Người trên bờ ghìm chặt cương ngựa, lớn tiếng kêu lên.Kị sĩ dưới sông dường như không nghe thấy, để mặc con ngựa ngọc thông dưới hông tiếp tục chạy tới, nước đã sâu đến gần bụng ngựa."Được!" Người trên bờ cũng không chịu thua kém: "Ngươi không chịu lên đúng không? Vậy ta xuống, cùng lắm nhiễm lạnh rồi ốm một trận giống như lần trước chứ gì..."Cùng với câu này, người trên bờ không hề đắn đo chạy xuống sông. Người dưới nước rốt cục có phản ứng, quay ngựa chạy tới ngăn cản. Hai con ngựa chạy song song chéo lên bờ, vượt qua một con dốc nhỏ. Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên ghìm chặt dây cương, nhảy xuống ngựa, chạy nhanh về phía trước, thoáng cái đã ngã xuống đất, vùi đầu vào đám cỏ dại um tùm.Ngôn Dự Tân lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216595/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.