"Quả này!" Một quả lê to hình bầu dục được đưa tới trước mặt Mai Trường Tô, thoạt nhìn bóng loáng, hết sức ngon miệng."Vì sao lại cho ta quả này?" Mai Trường Tô mỉm cười hỏi thiếu niên trước mặt."To nhất!""To nhất thì cho Tô ca ca ăn à?""Ờ!"Mai Trường Tô liếc mắt, thấy Mông Chí ngồi bên cạnh đang bưng chén uống nước. Chàng cười thầm, lại cố ý hỏi: "Phi Lưu, ngươi nói với Tô ca ca, quả lê này là màu gì?""Màu trắng đậm!"Phụt một tiếng, Mông Chí phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài, vừa ho sặc sụa vừa trợn mắt nhìn Phi Lưu: "Màu... màu gì đậm?"Phi Lưu hừ một tiếng, quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ ông ta."Thực ra Phi Lưu của chúng ta là người có nhiều từ mới nhất". Mai Trường Tô nhìn Phi Lưu bằng ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng vuốt tóc Phi Lưu. Dường như có thể cảm nhận được sự quan tâm của chàng, Phi Lưu hơi nghiêng người, lần nữa giơ quả lê trong tay lên."Phi Lưu, quả này bây giờ còn chưa ăn được". Mai Trường Tô mỉm cười: "Đây là lê băng...""Lê băng...""Nghĩa là cho vào băng để có thể bảo quản lâu một chút, nhưng lúc ăn thì phải để nó tan băng đã, nếu không sẽ không cắn nổi".Phi Lưu mở to mắt nhìn quả lê trên tay trái rồi lại nhìn quả bên tay phải, cuối cùng giơ quả nhỏ hơn lên cắn một miếng và lập tức ngẩn ra."Không cắn được đúng không?" Mông Chí lúc này đã khôi phục phong độ cao thủ, quay người sang nói: "Phải ngâm dưới nước cho tan, mềm ra thì mới ăn được".Phi Lưu ngẫm nghĩ câu này một lát rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216578/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.