Năm mới sắp tới, cuối cùng ba người Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân và Tạ Bật cũng từ Hổ Khâu trở về kinh thành. Vừa về được một hôm, bọn họ đều giật mình khi thấy mình mới rời khỏi kinh thành hơn một tháng mà kinh thành đã gần như thay đổi, so với trước kia náo nhiệt đến nỗi gió thổi mây giăng [1].[1] Nguyên văn Hán Việt của “Gió thổi mây giăng” là “Phong khởi vân dũng”: Thành ngữ Trung Quốc, diễn tả một sự việc phát triển nhanh chóng, mạnh mẽ và hùng vĩ.Thái tử và Dự vương tranh giành, kỳ thật mấy năm gần đây bởi vì thực lực hai bên tương đương nên đã lâm vào bế tắc, ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng, đôi bên chưa có hành động gì nhưng chỉ cần một tác động nhỏ, cuộc chiến liền nhanh chóng nổi lên. Việt phi bị giáng tước, Lâu Chi Kính rơi đài, Khánh quốc công bị tịch biên nhà cửa, Hà Văn Tân bị phán trảm… Sự kiện này nối tiếp sự kiện kia thật làm người ta không ứng phó nổi. Nay, Việt phi phục hồi nguyên tước, liền có mấy tên Ngự sử đứng ra vạch lỗi bộ Lễ sắp xếp, chủ trì nghi thức tế lễ không chu toàn, Dự vương thừa cơ đứng ra mời mười vị đại Nho đức cao vọng trọng cùng nhau đề xuất kiến nghị lên triều đình, dị nghị mấy năm qua đãi ngộ đối với Việt phi đã vượt xa luân thường, về lễ nghĩa Thái tử không đủ hiếu thuận đối với Hoàng hậu.Những chuyện khác tạm thời không nói, chỉ riêng việc Dự vương mời được mười vị lão tiên sinh này tái xuất đã chứng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216550/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.