Giọng nói kia nghe rất quen thuộc, Triển Chiêu có thể lập tức nhận ra, người nói chuyện chính là Nguyên lão gia.
Tất cả mọi người nhíu mày, Thiên Nhất nói “Sau khi chúng ta vào đây, Nguyên lão gia liền mất tích, từ trên đường ta đã sớm cảm thấy lão tựa hồ có chút không thích hợp.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi “Đến tột cùng lão có ý gì?”
Nguyên lão gia nhìn Triển Chiêu nói “Triển hiền chất (xưng hô tỏ ý xem trọng những nhân vật tuổi trẻ có tài hiền đức),thật có lỗi, lần này lợi dụng các ngươi… Nhưng ta không có ác ý, chỉ muốn tìm những người này để báo thù mà thôi.”
“Báo thù?” Triển Chiêu nhíu mày “Ngài có thù với Hoàng thất Thổ Phiên sao?”
“Đúng vậy.” Lão nhân hắc hắc cười hai tiếng.
“Đồng lõa của lão đâu?” Mộ Thanh Vân hỏi “Hành động không chỉ mình lão chứ?”
Nguyên lão gia nhìn cửa đá bên cạnh, một Hắc y nhân đi ra…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, Hắc y nhân này chính là người đã gặp bọn họ vừa tiến vào địa cung.
“Ngươi là ai?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng hỏi.
Người nọ tháo khăn che mặt xuống, tất cả mọi người sửng sốt… Là Mạc Tiếu.
“Là ngươi?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhíu mày, cảm thấy có chút không thể tin, công phu của Mạc Tiếu… Che dấu cũng thật kỹ.
“Nghiệt súc.” Lúc này, Hắc Sơn chân nhân bị trói bởi xích sắt nhìn Mạc Tiếu cười mắng “Ngươi phản bội gia môn, giúp kẻ thù của gia tộc báo thù, ngươi không xứng sống trên đời.”
Mạc Tiếu khẽ nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764555/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.