Sáng sớm ngày hôm sau mọi người vừa mới tỉnh lại, nhìn ra cửa liền thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đầu tựa đầu dựa vào tường ngủ.
Đường Di đứng lên, nghe được tiếng động, Bạch Ngọc Đường liền tỉnh, miệng còn than thở “Miêu nhi… Gối đầu của ngươi thực cứng quá, nói với Bao đại nhân đổi cái khác mềm hơn đi.”
“Sao?” Triển Chiêu cũng tỉnh lơ mơ, nghe được Bạch Ngọc Đường nói gì đó, liền mơ mơ màng màng đáp lại “Ai cho ngươi cướp chăn!”
…………….
Sau đó, hai người nghe được phía sau truyền đến tiếng cười trộm, quay đầu lại, chỉ thấy tất cả mọi người đã dậy, khóe miệng cong cong, cố gắng nhìn đi nơi khác.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.
Mọi người ra sau điện thờ, đến bên dòng suối nhỏ rửa mặt, Triển Chiêu đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường còn tựa vào bên người mình “Này, còn không đứng dậy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, sát lại gần, ở bên tai Triển Chiêu thì thầm “Miêu nhi, sớm.”
Triển Chiêu khẩn trương, chỉ thấy lỗ tai Bạch Ngọc Đường đỏ bừng, cũng sát lại gần nói “Ân, sớm.”
Hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy, yêu thích một người, hẳn là như thế này nhỉ?
Chuẩn bị xong xuôi, mọi người cùng khởi hành, ngựa không ngừng hướng Mạc Bắc (sa mạc ở phía bắc) mà chạy, trên đường không nói chuyện, mười ngày sau, rốt cục tới được Mạc Bắc, đến gần Tà Ma động, sa mạc bên ngoài Thạch thành.
Vào cửa thành, mọi người mới phát hiện, nơi đây gọi Thạch thành là thật chính xác, trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764551/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.