Đạt Bố vừa ra tay liền bị Lạc Đồng Thanh đè bẹp, hơi giật mình nhưng chủ yếu là tức giận, hắn từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, hôm nay không đề phòng, coi thường người của võ lâm Trung Nguyên, không ngờ rằng, còn có nhân vật lợi hại như thế ở đây.
Mà toàn bộ quần hùng giang hồ đều đang bàn luận xôn xao:
“Đây chính là Lạc Đồng Thanh sao?”
“Phái Hành Sơn thật là lợi hại nha, một đệ tử đã có thể giỏi như vậy.”
“Thấy một đao mới vừa rồi của hắn không?”
“Thật lợi hại!”
...
Thần Tinh tai rất nhạy, nghe được người khác khen sư phụ hắn, cảm thấy thật vui vẻ, nhìn lại Vu Vạn Phương, Vu Vạn Hải và Vu Lương Nguyệt, sắc mặt người nào cũng xanh mét, tâm trạng càng tốt hơn.
Bất quá Thần Tinh vui thì vui, vẫn cảm thấy hơi giật mình, liền nói với Đạt Bố, “Ta nói chứ hôm nay coi như ngươi may mắn, người xuất thủ chính là sư phụ ta, nếu như là các sư tổ ta, vậy ngươi có lẽ đã xong đời rồi!”
“Sư tổ ngươi là kẻ nào?” Đạt Bố cau mày hỏi.
“Đâu dám!” Thần Tinh tiến tới bên cạnh Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải, bảo “Thấy không? Chưởng môn phái Hành Sơn Vu Vạn Hải, vị này là Hành Sơn chân nhân Vu Vạn Phương, đây chính là thụ nghiệp ân sư của sư phụ ta, đều là thế ngoại cao nhân à.”
Nói xong, quay lại bên cạnh Lạc Đồng Thanh, bảo “Sư phụ, ngươi làm gì phải chấp nhặt cùng loại tiểu tặc này? Mất thân phận, loại tiểu nhân vật này, giao cho đồ đệ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764533/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.