Tháng tư thanh minh vừa qua khỏi, Khai Phong phủ kết thúc mấy ngày mưa dầm liên tục, nghênh đón một sáng sớm ánh nắng tươi sáng. Chồi non trên các cành cây đã biến thành những chiếc lá non xanh mơn mởn, dính chút sương đêm, trông lấp lánh ánh xanh, tràn đầy sức sống.
Sau tiết thanh minh, người du xuân liền nhiều hơn, ở Khai Phong, rất nhiều người rúc mình trong chăn tránh cơn gió lạnh mùa đông, giờ tất cả đều đã thay trang phục mùa xuân, ra ngoài bận rộn rồi. Trên đường náo nhiệt hơn rất nhiều, trong hồ cũng bắt đầu có thuyền hoa… lui tới, truyền ra từng trận tiếng nhạc du dương.
Trong Khai Phong phủ, hậu viện.
“Ha a…”
Sáng sớm, Triển Chiêu từ trong chăn ấm áp vươn tay ra, ngáp một cái, duỗi eo thêm cái… Lập tức, liền có bốn đám lông mềm mại chui lên giường của hắn, cùng nhau liếm…
“Ân…” Triển Chiêu ngồi dậy dụi dụi mắt, cúi đầu, nhìn nhìn ba con mèo con béo phì vẫn còn bên cạnh mình lăn qua lăn lại, còn có tiểu bát đã trưởng thành hơn chút, ngu a a, mơ mơ màng màng bảo một câu, “Sớm a.”
Giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ thấy trời quang đãng, âm mưa mấy ngày hôm trước đều không thấy. Triển Chiêu mỹ tư tư nheo mắt lại cười cười, hôm nay xem ra cũng được rồi, có thể lên đường rồi.
Trên thực tế, ngày nghỉ của Triển hộ vệ đã sớm tới, chỉ bất quá bởi vì phải đi xa, trời mưa sẽ ảnh hưởng đến tâm tình ra ngoài, vì vậy hắn phải chờ, đợi mưa tạnh rồi mới đi.
Trong khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764511/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.