Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi theo Cửu cô nương đi vào một hẻm nhỏ cách Hồng Thúy Lâu không xa, bên trong một cái giếng của hẻm nhỏ, có một tiểu lâu cửa riêng sân riêng, cao ba tầng, rất độc đáo, ngói lưu ly tím, tường gỗ lim.
Cửu cô nương nhẹ nhàng gõ cửa, thì có tiểu nhị tới mở ra viện môn, vừa nhìn thấy người đến chính là Cửu cô nương, liền vui vẻ nói, “Đây không phải là Cửu cô nương sao? Ngọn gió nào mang cô đến đây vậy?”
Cửu cô nương cười cười, hỏi, “Lục thiếu có ở đây không?”
“Có có.” Tiểu nhị vội vàng hướng bên trong để cho, giương mắt, thấy được Triển Chiêu theo ở phía sau, vội vàng hành lễ, “U, đây không phải Triển đại nhân sao, thất lễ thất lễ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng không nhận ra vị tiểu hỏa kế này là ai, bất quá trong Khai Phong phủ đại khái trên một nửa dân chúng đều nhận ra Triển Chiêu, cho nên cũng không tra cứu, hoàn lễ xong, đi theo Cửu cô nương vào nhà.
Bên trong lâu có thang lầu nhỏ, theo thang lầu mà lên, đi tới phía trước một gian phòng lầu ba, bên trong truyền đến mùi huân hương nhàn nhạt.
“Lục thiếu.” Cửu cô nương gõ phía cửa xong, liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường khiêu mi — Miêu nhi, Lục thiếu là ai?
Triển Chiêu nhún nhún vai — chỗ này ta lại chưa từng tới.
Hai người lặng lẽ đi theo Cửu cô nương vào nhà.
Chỉ thấy trong phòng có một người đang ngắm phong cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764509/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.