Tiên sinh, phát hiện cái gì?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tò mò tiến lên nhìn, chỉ thấy đế tọa của tôn bạch ngọc phật tượng trên tay Công Tôn có một ký hiệu kỳ quái, “Ký hiệu này là cái gì?”
“Là một chữ cổ.” Công Tôn khẽ cau mày, bảo, “Người lợi dụng Tà Phật sớm nhất là ở một chi phản quân thời Hán Mạt, đều là dị tộc, nghe nói người như thế mi cao mắt sâu, mũi như chim ưng, cho nên bị người Hán xưng là ưng nhân, chữ cổ này, chính là ‘ ưng ’, là dấu hiệu của quân đội ưng nhân lúc ấy.”
“Ưng nhân...” Triển Chiêu sờ sờ càm suy nghĩ một lát, hỏi, “Tôn tà phật lại ngẫu nhiên là người của Mạc Hoa Cung giành tới từ trên tay của Xà Ưng Giáo, có thể cùng Xà Ưng Giáo có quan hệ gì không?”
“Có thể.” Bao Chửng gật đầu.
“Nhìn phẩm chất và thủ công của ngọc này, phải là tôn Thiên Thủ Tà Phật thời Hậu Hán di lưu.” Công Tôn xoay mặt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Cũng chính là tôn tà phật sớm nhất trong truyền thuyết.”
Bạch Ngọc Đường giật mình, đưa tay nhận lấy tôn tà phật nhìn nhìn, hỏi, “Chính là tôn tà phật chân chính, nguyền rủa người thành công sớm nhất kia?”
Công Tôn gật đầu, “Theo lý mà nói đúng vậy.”
Triển Chiêu khiêu mi, “Kia thật đúng là có lai lịch lớn rồi, thật sự giống như trong truyền thuyết, có thể nguyền rủa người sao?”
Công Tôn lắc đầu, “Ta không xác định, hết thảy cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”
“Khó trách người Tây Hạ muốn cướp tà phật này.” Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764486/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.