Thắp đèn mai 14.
Hết thảy sinh linh trên đời khi tu luyện thành linh, yêu, đều có máu và linh khí, máu và linh khi của chúng giống với ba hồn bảy vía của con người, đều là thứ không thể thiếu được. Nếu chúng bị phân tán và lấy đi, bất kể là con người hay thứ gì cũng sẽ trở thành cái xác rỗng.
Khương Thanh Tố xuýt một tiếng: “Mai linh không phải đồ ngốc, nếu nàng ta đã biết máu và linh khí rất quan trọng đối với mình thì làm sao có thể đồng ý lấy nhiều máu của mình đi chế tạo đèn mai như thế?”
“Vậy thì phải xem Hạ Trang lừa nàng bằng lời nói dối như thế nào.” Thẩm Trường Thích lấy một tay chống cằm, thở dài thườn thượt, trên khuôn mặt thư sinh đầy vẻ chán nản: “Năm đó ta cũng bị lừa như thế đấy, nếu một người chân thành hi sinh cho đối phương, nhưng sự chân thành này không đồng đều thì người này nhất định sẽ bị tổn thương, chưa kể đối phương chẳng những không chân thành mà còn có ý đồ xấu xa.”
Khương Thanh Tố rủ mắt im lặng, ngực bỗng nhiên nhói lên như thể bị câu nói của Thẩm Trường Thích đâm trúng, trên đời này thật sự có rất nhiều người dùng sự chân thành của mình nhưng chỉ đổi lại được ác ý.
“Thiện đại nhân thấy chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Khương Thanh Tố lắc đầu để gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu đi, sau đó nhìn sang phía Thiện Tà: “Chúng ta đã lỡ đánh rắn động cỏ rồi, hai người kia nhất định sẽ ở lì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-vo-thuong-noi/3428269/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.