Thiện Tà đi phía trước, Khương Thanh Tố dừng chân lại, đợi đến khi hai người ở phía sau đi tới gần, nàng mới hỏi: “Vô thường đại nhân nhà các ngươi vẫn luôn độc tài như vậy sao?”
Thẩm Trường Thích đã ăn sang món khác, mồm nhai nhồm nhoàm kẹo tranh đường: “Trước giờ vẫn luôn như vậy, Bạch đại nhân rồi sẽ quen thôi.”
“Nhưng nếu trong Mai trang còn ẩn giấu điều gì thì sao?” Nàng lại hỏi.
Chung Lưu trả lời: “Ngài ấy còn lâu mới để tâm.”
Lòng Khương Thanh Tố trầm xuống, nhìn Chung Lưu đi về phía trước, Thẩm Trường Thích nối gót theo sau, lải nhải nói: “Lúc nãy ta bảo tên vẽ tranh đường kia vẽ nữ nhân cho ta, nhưng hắn ta khăng khăng không chịu, cuối cùng lại vẽ cho ta cái đầu heo, ta nói, cái đầu heo này cũng giống phết đấy.”
Bầu trời tưởng chừng sẽ trong xanh bỗng nhiên đổ cơn mưa, mưa và tuyết cùng lúc rơi trên nóc xe, đằng sau thùng xe còn có đèn mai phủ vải lụa.
Dưới mái hiên trước cổng Mai trang, nha nha hoàn bên cạnh nữ tử cầm ô, còn trong tay nữ tử nọ cầm đèn, đứng trơ mình trong gió tuyết, làn váy của nàng phất phới trong gió nhưng cơ thể lại không nhúc nhích, cả người nhìn trông vô cùng gầy yếu, ăn mặc mỏng manh mà không hề sợ lạnh.
Cuối cùng, khi nghe được tiếng ngựa hí, thấy xe ngựa chạy quẹo từ đường cái vào, khuôn mặt lãnh đạm của nữ tử nở ra một nụ cười. Xe ngựa dừng lại trước Mai trang, người trên xe ngựa được gã sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-vo-thuong-noi/3428264/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.