Gõ: Nàng fish.
Chung Lưu và Thẩm Trường Thích chống cằm lên tay, đổ dồn ánh mắt về phía Khương Thanh Tố đang dè dặt ăn điểm tâm ở phía đối diện.
Thiện Tà bỏ Khương Thanh Tố lại cho hai người bọn họ, cầm đĩa bánh ngọt dỗ nàng rằng hai người này nhìn trông có vẻ xấu xa, nhưng thật ra là người tốt. Khương Thanh Tố dẫu không bằng lòng, nhưng vẫn phải theo hai người đến phòng cách vách.
Thẩm Trường Thích nói: “Một hồn một phách bị khóa ở Mai trang cũng chỉ có ngươi mới có thể đi vào được thôi.”
Chung Lưu chừng mắt với hắn: “Đệ có thể đi vào, nhưng sau khi vào thì đệ cũng không biết lấy hồn phách ra như thế nào!”
Thẩm Trường Thích: “…”
Một lát sau, Khương Thanh Tố đã ăn xong điểm tâm, nàng trợn tròn mắt nhìn về phía bọn họ, thấy hai người này mặt ủ mày chau không nói năng gì, vì thế nàng bèn cất tiếng hỏi: “Hai người cũng là người làm xiếc sao?”
Thẩm Trường Thích giật mình, gật đầu đánh rụp. Sau đó, hắn thè cái lưỡi dài ngoằn của mình ra, khóe miệng nức toác cong lên tạo thành một nụ cười khủng bố, Khương Thanh Tố sợ đến nỗi mặt mày tái mét, Chung Lưu vỗ một phát lên đầu hắn rồi ấn chặt hắn lên bàn, bộ râu rung lên khi nói: “Là thuật che mắt, đều là thuật che mắt cả.”
Thẩm Trường Thích ở trên bàn tỏ ra khó chịu, lẩm bẩm một câu: “Nghĩ ra đối sách chưa? Nếu như không nghĩ được thì chúng ta chết chắc.”
“Huynh đã chết rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-vo-thuong-noi/3428262/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.