Cuộc họp cổ đông của Bạch thị kết thúc, tất cả mọi người đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Bạch Kỳ Thiên và Bạch Từ mặt đối mặt nhìn nhau một lúc lâu. Cả hai không nói lời nào, yên lặng quan sát đối phương.
“Anh họ, lần này anh trở về mang theo một phần quà là khu đất phía thành Đông nên rất được mọi người khen ngợi. Chúc mừng anh.”
Bạch Từ vui vẻ chúc mừng vì chiến thắng này của Bạch Kỳ Thiên. Nhưng anh cũng chẳng tỏ thái độ gì trước lời khen. Khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng, không rõ cảm xúc buồn vui.
“Dạo này chú thế nào? Khoẻ không?”
Đối với Bạch Kỳ Thiên, những lời khen có cánh kia chỉ là phù du, đâu ai biết được câu nào thật lòng, câu nào giả dối. Anh không muốn đề cập đến vấn đề đó nữa mà chỉ đơn giản hỏi thăm sức khoẻ người em trai đối diện mình.
Trong Bạch gia, Bạch Từ là đứa em họ duy nhất mà Bạch Kỳ Thiên yêu quý cũng là anh em tri kỉ của anh từ thuở nhỏ. Hai người họ vốn có quan hệ rất tốt, cùng nhau học tập, cùng nhau cố gắng từ những việc nhỏ nhất. Nhưng tình anh em này trở nên có khoảng cách khi cái chết của ba Bạch Từ ập đến.
Bạch Kỳ Thiên chỉ biết chú hai của anh, chính là bố của Bạch Từ vì tai nạn giao thông mà qua đời. Anh biết đó là đả kích lớn đối với Bạch Từ, khiến cho em họ anh từ một cậu thiếu niên vui vẻ trở thành một người trầm tính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tung-hoi-tho-cua-anh/1077148/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.