“Cậu bắt buộc phải nhận hình phạt.”
Trước tình huống này, Brian không tránh né cũng không cầu xin tha thứ mà chỉ đứng yên đón nhận hình phạt của chủ tịch Diệp. Anh ngẩng nhẹ đầu lên, bình tĩnh đối mặt với họng súng kia, lên cót tinh thần cho bất kì điều gì có thể xảy ra sau đó.
Dù biết ba mình không dám làm gì quá đáng ngay tại công ty mà chỉ là lời hăm doạ nhưng trong lòng Diệp Tư Hạ vẫn hết sức hoảng hốt, lo lắng khi ba mình chĩa khẩu súng về phía Brian.
Cô tiến về phía Diệp Bác Văn nhưng vẫn không dám đến quá gần vì lo lắng ông sẽ tức giận quá mà nổ súng. Cô nhẹ giọng cầu xin:
“Ba...à không...chủ tịch à, có gì từ từ nói được không. Dù gì đây cũng là công ty với cả ngài cần để ý hơn tới sức khoẻ của mình, không nên tức giận và vận động quá sức.”
Trong lúc nói, Diệp Tư Hạ mới nhớ ra một điều tối kị của ba mình: không được phép gọi một tiếng “ba” trước mặt các nhân viên của công ty. Bây giờ ba cô đang giận, cô không thể đổ thêm dầu vào lửa nên ngay khi lỡ miệng, cô nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.
Diệp Bác Văn nghe thấy con gái mình nói vậy nhưng vẫn phớt lờ sự tồn tại của Diệp Tư Hạ, ánh mắt sắc bén vẫn gắn chặt trên gương mặt của Brian để quan sát sự biến đổi cảm xúc trong anh. Nhưng đáp lại sự dò xét đó chỉ là khuôn mặt lạnh tanh, không chút xao động.
Không khí yên lặng bỗng bị phá tan bởi âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tung-hoi-tho-cua-anh/1077109/chuong-4.html