Mọi người chia nhau ra chuẩn bị từng công đoạn cho bữa tiệc .
Tuệ Lâm thấy Nhã Uyên chưa đến nên hỏi cô.
Uyên đâu ? Sao nó chưa đến nữa .Nó ấy à, lúc nãy nó gọi cho tao nói là còn tăng ca ,chắc cũng sắp đến rồi ....kìa vừa nhắc đã đến .Nhã Uyên bộ dạng mệt mỏi đến chỗ hai người .
Tao mệt quá, sắp không xong rồi .Mày phải chú ý dưỡng sức bị nhập viện một lần chưa tởn nữa hả?. Tuệ Lâm chất vấn .Đúng rồi, muốn nghẹo sớm hả ?Khùng vừa thôi, tao còn yêu đời lắm .... điều tại cái tên điên đó tao mới ......Mới làm sao? Cũng khéo thật, cấp dưới lại kêu sếp mình là tên điên . Đúng là chỉ có mình cô. Tiếng Minh Kiệt vang lền từ phía sau .Cô vì quá ám ảnh giọng nói này ở công ty rồi bây giờ nghe lại có chút giật mình .
- Anh thì hay rồi, bắt tôi ở lại tăng ca, mình thì chạy đến đây dùng tiệc. Khiếp ! anh nghĩ mình tốt lành gì à ?
Cô mỉa mai nhìn anh, giờ không phải giờ làm cũng không còn ở công ty ,cô còn lâu mới sợ anh .
Được cô là nhất, lí lẽ của cô tôi cãi sao nổi. Anh cũng chẳng vừa .Thôi thôi, hai người lần nào gặp cũng như chó với mèo, vậy sao mà lại làm việc cùng nhau được hay thật đấy ?Trâm cũng thắc mắc điều này lắm, với tính cách như con nhím của Nhã Uyên đụng vào cô là cô cứ xù lông nhím lên vậy mà vẫn làm việc với Minh Kiệt đến nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577108/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.