Gia Hần chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm, cô định sẽ đến báo công an ,nhưng để đến đó khá rất xa chỗ này đến lúc quay lại chị ba sẽ.....
Ra khỏi con hẻm cô định tìm kêu người giúp nhưng bây giờ đã khuya, chỗ này lại không phải khu sầm uất nên ở đây rất vắng vẽ, cô cũng nghĩ được nhiều nên đành sẽ chạy về nhà dù sao cũng cách chỗ này không xa .
Màn đêm tĩnh mịch, đèn đường vàng vàng chiếu thẳng xuống mặt đất đối lập với vật thể tĩnh ấy là sự chuyển động không ngừng của cô gái .
Gia Hân dốc sức chạy thật nhanh. Cùng ở hai chiều không gian khác một bên đang sợ hãi tột cùng một bên thì lo lắng không nhưng chung quy lại cá ba điều có sự liên kết .
Khi Gia Hân về đến nhà đã thấy mọi người vẽ mặt không mấy thoải mái .
- Đi đâu giờ này mới về hả ? Gọi cũng không bắt máy lớn rồi nên muốn làm gì thì làm phải .......
Mẹ cô còn đang chất vấn cô, khuya rồi mà bà chẳng thấy cô về, cả nhà thì lo sốt vó đang định sẽ tìm thì cô về tới.
Nhưng bà thấy được sắc mặc cô vừa xanh vừa trắng, mồ hôi nhễ nhãi, môi đã trắng bệt, quần áo cũng đã lấm lem.
Bà cũng thôi chấn vấn khế run rẫy hỏi cô
- Con sao vậy ?
Cô lúc này đã nói hết ra hơi nhưng vẫn gắng gượng chạy lại chỗ ba và hai anh trai mình đang ngồi . Cô chụp lấy tay Gia Hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577103/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.