Hôm qua cô và Nhã Uyên thức trò chuyện đến tận khuya nên sáng mắt cô hơi sưng lên một xíu.Con trai dậy thôi nào mình sang nhà ông bà nội nhé.Cô chưa thấy Nhã Uyên dậy nên có sang gõ cửa phòng cô
* cốc cốc *
- Mày không đi làm sao Uyên mà giờ này chưa dậy nữa.
Không thấy tiếng từ bên trong vọng ra, cô vặn tay nắm cửa bước vào.
- Bộ không làm hả mà giờ này còn ngủ.
Cô lây người Nhã Uyên nhưng Nhã Uyên vẫn không động tĩnh gì, cô lấy tay xốc cái chăn lên thì thấy thân hình nhỏ nhắn nằm co quắp lại, miệng đã tái nhợt đi.
- Uyên mày sao vậy? Sao lại nóng thế này.
Bây giờ cô khá bối rối nên điện ai để xin cho Nhã Uyên nghĩ việc đây cô không có số của Minh Kiệt.
Cô sau đó lấy khăn ấm ủ lên trán cho Nhã Uyên bớt nóng. Sau đó thì điện xin chị Hà cho cô nghĩ hôm nay.
Cô không an tâm để Nhã Uyên như vậy một mình. Cô định ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho Nhã Uyên sẵn gửi Gia Huy cho ông bà.
Nhưng chưa kịp đi thì điện thoại Nhã Uyên réo lên, cô thấy Nhã Uyên vẫn mê man nên định nghe giúp nào ngờ đây là số Minh Kiệt gọi đến, cô còn chưa nói gì đầu dây bên kia đã nghe anh quát:
- Muốn nghĩ việc ha sao? Mà giờ này còn không đến công ty.
- Anh Minh Kiệt à, em là Trâm đây. Nhã Uyên hôm nay anh cho nó nghĩ một hôm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577097/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.