Hai tháng nay kể từ ngày hôm đó, anh thì đã có vẽ nói chuyện và chịu tiếp xúc với cô nhiều hơn, không còn những câu hỏi quan tâm đầy tính sáo rỗng hay những lần chăm sóc cho chọn vẹn chữ chồng.
Anh hay chú ý việc cô làm, hay giúp đỡ,cũng hay vô thức nhìn cô nhiều hơn.
Hôm nay cũng như mọi ngày nghĩ khác, cô đang loay hoay nấu ăn trong bếp anh cũng giúp cô, nhưng cái nào được cô chỉ anh mới dám làm. Trong việc bếp núc cô rất ghét ai làm bận tay bận chân mình, đến bảo giúp cô mà làm hư thứ này thứ nọ, cô thà làm một mình còn hơn.
Cô bận rữa mấy quả cà rốt và khoai tây cho món bò kho.
Anh đang chăm chú làm công việc mà mình được cô giao.
- Á.
- Em làm sao đấy? Anh cuối xuống nhìn lên đỉnh đầu của cô
- Sao … sao anh lại đứng sau lưng em, làm em giật hết cả mình.
Tay cô đưa lên vỗ vỗ trước ngực mình, mặt thì đã biến sắc lúc xanh lúc đỏ.
- Tôi lấy cái rỗ, nó ở ngay trên đầu em.
Anh cầm cái rỗ trên tay, rồi lại cuối xuống nhìn cô.
Cô lúc này đang đứng đưa lưng về phía lại đột nhiên xoay người lại. Do anh đứng rất sát vào cô nên khi cô xoay người lại mặt cô đã bị ngực anh chắn hết tầm nhìn.
- Anh chưa đi nữa sao? Cô ngước lên nhìn anh
- Chưa, tôi còn trả lời em.
- Mặt em lại đỏ nữa rồi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577085/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.