Anh sau khi từ bệnh viện đi ra, liền gọi cho Anh Thư.
Anh lái xe đến địa điểm mà Anh Thư đã gửi. Bước vào đã thấy Anh Thư mang mang một chiếc váy trắng dài nhẹ nhàng, thanh thoát, nỡ nụ cười tươi khi thấy anh. Thoáng chốc anh ngỡ ngàng dường như lại thấy Anh Thư của năm ấy.
- Anh đến rồi à
- Ừm, anh khẽ gật đầu
- Dạo này anh khoẻ không?
- Tôi ổn.
Anh Thư thật bất ngờ khi nhìn thấy anh của hiện tại không còn cậu thiếu niên mang nét gây thơ của trước đây, anh bây giờ mang nét trưởng thành, lưng dài vai rộng, dường như anh đã trầm hơn trước đây rất nhiều. Cô ta có chút hối tiếc rồi.
- Em cần gặp tôi có chuyện gì? Anh hỏi Anh Thư nhưng ánh mắt vẫn chất chứa gì đó khó lí giải
Thấy anh nghiêm nghị cô ta đôi phần chùng bước, theo như trí tưởng tượng của cô ta anh phải trách móc cô ta hay gì chứ
- Em nhớ anh, em muốn gặp thôi Hưng.
- Nhớ? Em nhớ tôi được bao nhiêu?
- Em … em. Cô ta ắp úng
- Em nói nhớ tôi mà em không biết ngượng miệng sao Thư? em là người rời bỏ tôi trước mà?.
Anh vẫn hỏi cô ta nhưng giọng nói đã có chút mất bình tĩnh
Thấy cô ta vẫn im lặng, anh lại lên tiếp tục chất vấn,
- Tại sao giờ mới tìm tôi?
- Hả? Anh Thư có phần không hiểu câu hỏi của anh
- Tôi hỏi em, em đã về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577077/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.