Năm nay, mùa đông ở Hàn Quốc đặc biệt lạnh, nhất là đối với Dương Thính Vũ từ nhỏ đến lớn, sinh hoạt bốn mùa đều ở thành phố phía nam. 
Cô quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, đi đến nhà hàng Trung Quốc mà cô rất quen thuộc. 
Một phần ở đây có đủ các bữa ăn nhẹ hương vị Quảng Đông, ăn chén súp có hương vị gia đình, Dương Thính Vũ ăn miếng đầu tiên, muốn khóc nấc lên. 
Cô nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ… anh. Sau tai nạn xe cộ, cô nghỉ ngơi chưa đầy một tháng, mặc kệ sự phản đối của gia đình, kiên quyết ra nước ngoài du học. 
Dương Thính Vũ không biết lấy dũng khí từ đâu, đoạn tuyệt với Dương Trấn như vậy. Có lẽ, tai nạn xe cộ đã mang lại nỗi sợ hãi cực lớn với cô, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến không thể chịu nổi tổn thương hơn nữa, tình cảm bảy năm, thật sự làm cho cô mệt mỏi, mệt mỏi quá độ… 
Nhiều lần cô nghĩ, hay là cứ ngủ một giấc thật dài không tỉnh lại, cô cần rất nhiều thời gian để khép miệng vết thương trên người. Bất luận cuối cùng cô và Dương Trấn hợp hay tan, cô đều cần một thời gian yên tĩnh một mình. 
Dương Thính Vũ không để Dương Trấn đợi, thậm chí đến Hàn Quốc ba tháng qua cô đều không liên lạc với anh. 
Cô tàn nhẫn với anh, không phải không tàn nhẫn với mình. Nhưng cô… bọn họ đều cần có thời gian. 
Ăn cơm tối xong, Dương Thính Vũ đến siêu thị mua một ít thức ăn về nhà, chưa kịp mở cửa, mẹ đã gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tieng-mua/1542097/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.